Xe lừa phóng nhanh như bay, gió cuốn theo bụi đất, khiến Trương Quả Phụ sặc sụa, mặt mũi đầy tro bụi. Ả đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, khó tin nhìn theo bóng xe đã đi xa, trong lòng dâng lên một cơn giận dữ. Ả không ngờ Lão Lưu đầu lại thực sự bỏ mặc ả, chở cả xe người đi thẳng! Dù sao, mỗi tháng ả cũng phải ngồi xe lừa của ông ta hai ba lần, sao ông ta có thể, dám trở mặt như vậy? Ả dậm chân thùm thụp, miệng không ngừng mắng chửi.
“Cái tiện nhân này, bị hưu rồi lại quay về nhà nương đẻ câu dẫn lão già, thật là đồ c.h.ế.t không biết xấu hổ!”
Lời vừa dứt, đột nhiên có thứ gì đó đập trúng đầu ả.
“Cái gì thế này?” Ả theo bản năng sờ lên, kết quả một bàn tay dính đầy thứ nhờn nhợt.
Ả ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy một con chim lớn sảng khoái bay qua đầu, còn không quên kêu vài tiếng về phía ả. Trương Quả Phụ lập tức hiểu ra, mặt ả đỏ bừng vì tức giận, con chim c.h.ế.t tiệt này dám ị lên đầu ả...
“A! Chim c.h.ế.t, đừng để ta tóm được ngươi, nếu không ta nhất định sẽ hầm ngươi lên mà uống canh!”
Ả càng nghĩ càng tức, mớ rau dại vốn định mang ra trấn đổi lấy đồng tiền còn chưa bán được, bản thân thân thể cũng không khỏe, bắt ả đi bộ ra trấn chẳng phải muốn lấy mạng ả sao? Ả cúi đầu liếc nhìn chiếc gùi trên mặt đất, khinh bỉ nhổ một ngụm, vừa mắng c.h.ử.i vừa vác gùi quay lưng rời đi.
Mà lúc này, dân làng trên xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-doi-bi-ruong-bo-khong-sao-ta-co-luong-thuc/4849690/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.