Lâm Cẩm Văn nghiêng đầu qua một bên khi nghe Tiêu Như Quy nói những lời đó, lộ vẻ nghi hoặc. Không đợi hắn mở miệng nói, trên mặt Tiêu Như Quy hiện lên nụ cười, nụ cười này đã làm tiêu tan sự nghiêm túc trên mặt y.
Y nói: “Ta biết tình cảnh hiện tại của ngươi rất lúng túng, cũng không muốn thừa nhận ngươi đã làm việc này. Có điều bất kể như thế nào, ta luôn để phần ân tình này ở trong lòng, ngày sau chắc chắn sẽ trả lại.”
Lâm Cẩm Văn nhìn Tiêu Như Quy chậm rãi nói: “Thật ra ta muốn nói là, ta đích thật là người đã cứu ngươi đấy. Ân tình này ngươi đừng chỉ nói ngoài miệng, trong miệng rằng sẽ trả, mà phải nhớ kỹ trong lòng đó. Nếu một ngày đó ta cần đến ngươi, hy vọng ngươi sẽ không đâm sau lưng ta một dao.”
Tiêu Như Quy: “…”
Tiêu Như Quy nhìn Lâm Cẩm Văn, y cố nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Sao lần này ngươi thừa nhận sảng khoái vậy, lần trước chuyện Tần lão Ngự Sử ngươi không phải chết sống cũng không thừa nhận do ngươi cố ý cứu lão sao. Ta còn nghe nói, Tần lão Ngự Sử sau khi thấy ngươi vẫn liên tục chửi bới ngươi trong thiên lao, nói ngươi ngông cuồng, tiểu nhân đắc chí.”
Lâm Cẩm Văn cũng lười giả ngu trước mặt Tiêu Như Quy, hắn nói: “Ngươi và Tần lão đầu sao có thể giống nhau chứ? Tần lão đầu cổ hủ không biết linh hoạt, nhưng tội không đáng chết. Ta cũng không cần nhìn mặt lão mỗi ngày, cho dù lão có đứng trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-doc-gia-xuyen-nham-sinh-tu-van-ton-thuong-khong-dut/1204136/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.