So sánh với Hoàng đế đang không thể nào tin nổi thì Lâm Cẩm Văn ra vẻ cực kỳ đương nhiên, hắn cười tít cả mắt, vui hết cỡ mà nói, “Hoàng thượng, tất nhiên phải hỏi rồi, ty chức không dám khi quân.” Hắn thì vui vẻ, còn Hoàng đế thì cảm thấy nghẹn lời, ông nói, “Ngươi nhìn cái bộ dạng vô dụng không tiền đồ của ngươi mà xem, sao ngươi chẳng giống được một chút nào những ngươi bên cạnh Trẫm vậy hả? Cưới vợ xong rồi tính tình thay đổi nhiều thế?” Vương Tận An vội nói, “Hoàng thượng, Lâm thị vệ là biết yêu thương người khác thôi. Đây là chuyện tốt mà, chứng minh bọn họ không phụ hôn sự Hoàng thượng đã ban.” Nụ cười trên mặt Lâm Cẩm Văn không đổi nói, “Hoàng thượng, hiện giờ sức khỏe Cố Khinh Lâm đặc biệt, ty chức cũng không nên chọc y tức giận.” Hoàng đế thở dài, có chút không muốn nhìn mặt Lâm Cẩm Văn nữa. Nhưng mà Lâm Cẩm Văn làm gì có mắt, vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi tiếp, “Hoàng thượng, vậy lúc nào thì ty chức có thể mời được ma ma về nhà? Ở trong phủ ty chức đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ đón người về thôi.” “Không có nữa.” Hoàng đế rầu rĩ nói. “Hả?” Lâm Cẩm Văn tỏ vẻ vô cùng khó hiểu, hắn sững sờ nói, “Sao lại không có nữa?” Hoàng đế một bụng tức giận mà không biết xả vào đâu, lại thấy bộ dạng ngu xuẩn của Lâm Cẩm Văn, ông nhẫn nại rồi lại nhẫn nại nhưng vẫn không kiềm được cất giọng châm biếm, “Ngươi nghĩ người của Trẫm có thể mặc cho ngươi lựa chọn hay sao? Ngươi biết có bao nhiêu người chờ đợi mà Trẫm còn chưa lên tiếng, vậy mà ngươi thì giỏi rồi còn dám từ chối, bây giờ lại muốn người, nào có chuyện dễ dàng như vậy? Bây giờ ma ma có kinh nghiệm trong cung đều bị người ta lấy hết rồi, không còn ai ở không mà thích hợp, ngươi không có phần rồi, tự đi tìm người thích hợp đi.” Lâm Cẩm Văn cắn môi, trên mặt có vẻ đáng thương, hắn nhỏ giọng nói, “Vậy làm sao bây giờ? Ty chức tay không trở về như vậy có phải không tốt lắm không? Cố Khinh Lâm có giận không?” “Hừ.” Hoàng đế cười lạnh, “Ngươi có tay không trở về được không Trẫm không biết, nhưng Trẫm biết phu lang nhà ngươi có đầu óc hơn ngươi nhiều. Ngươi lui ra đi, Trẫm không muốn nhìn thấy ngươi.” Lâm Cẩm Văn đau khổ rời đi, nhưng trong lòng thì vui như mở cờ. Làm ầm ĩ một trận thế này, có lẽ Hoàng đế sẽ không công khai xếp người vào phủ của hắn nữa. Chờ hắn đi rồi, Hoàng đế không ngừng lắc đầu, nói, “Vương Tận An, ngươi nói coi tại sao hắn có thể ngu xuẩn như vậy chứ? Sợ vợ đến trình độ đó còn không thấy nhục nhã mà nghĩ đó là vinh quang. Thật là không uổng cái danh không não của hắn.” Vương Tận An có thể nói là người hiểu rõ tâm tư Hoàng đế nhất, nếu Lâm Cẩm Văn thật sự thông minh lanh lợi thì e rằng trong lòng Hoàng đế càng lo nghĩ thì có. Đương nhiên lời này lão sẽ không nói ra miệng, lão nghĩ nghĩ rồi nói, “Hoàng thượng, Lâm thị vệ có thể xem là người thành thật, không phải ai cũng có thể vô tư nghĩ gì nói nấy ở trước mặt Hoàng thượng. Nô tài lại cảm thấy đó là phẩm chất khó tìm đáng quý nhất đấy.” Hoàng đế lạnh lùng liếc nhìn lão, “Không ngờ ngươi lại nói giúp hắn, hắn cho ngươi chỗ tốt gì rồi?” Vương Tận An ra vẻ đau khổ vỗ vỗ miệng của mình nhưng rất nhẹ, lão vội nói, “Hoàng thượng, nô tài nhận cái gì Hoàng thượng là người rõ nhất, nô tài cũng không dám giấu giếm ngài. Từ lúc Lâm thị vệ vào cung tới bây giờ chưa từng đưa tặng bất cứ thứ gì đáng giá cho nô tài. Lâm thị vệ rất ngay thẳng, trong lòng chẳng có toan tính phức tạp gì cả.” Lời này của Vương Tận An thì Hoàng đế thật sự tin tưởng, Vương Tận An thu bất cứ thứ gì từ đại thần hay từ người trong hậu cung đều báo cáo cho ông. Ngay cả Tiêu Như Quy thỉnh thoảng cũng sẽ đưa cho Vương Tận An vài món đồ chơi thú vị mua ngoài cung, duy chỉ có Lâm Cẩm Văn cái gì cũng không đưa. Thông qua vài ngày quan Hoàng đế coi như hiểu rõ, tính tình của Lâm Cẩm Văn bị Lâm Tùng Nhân nuôi thành không sợ trời không sợ đất, còn không có não. Chỉ đánh giá bên ngoài sự việc, chỉ cần hắn cho là đúng thì không quan tâm người đứng đối diện là ai, hắn đều có thể châm chọc mỉa mai. Ai cũng dám đắc tội, không sợ đắc tội bất cứ ai. Nghĩ như vậy thì Hoàng đế thấy đúng ra nên như vậy nhưng vẫn có chút tức giận, sau đó Hoàng đế vẫn không vui nói, “Sao gần đây Hình bộ đột nhiên đưa lên nhiều án kiện như vậy? Hỏi Lâm Tùng Nhân xem ông ta làm chức Thượng thư Hình Bộ như thế nào vậy hả, không biết cách quản lý cho tốt Hình bộ à?” Vương Tận An thấy Hoàng thượng vô cớ bới móc thì cũng thấy bó tay. Lâm Tùng Nhân làm cha Lâm Cẩm Văn thật đúng là đủ xui xẻo. Lần trước Hoàng đế vì Lâm Cẩm Văn mà thấy không vui đã tức giận mắng Hình bộ sao phá án lâu như vậy, án kiện chồng chất quá nhiều, yêu cầu Lâm Tùng Nhân tăng ca làm việc. Bây giờ Hình bộ phá án nhanh thì Hoàng đế lại khó chịu bọn họ ngày ngày đều dâng tấu chương khoe khoang công lao, tránh Thượng thư Hình bộ người ta quản lý không tốt. Mọi người thường nói nữ nhân nơi hậu cung trở mặt nhanh hơn lật bánh, Vương Tận An thấy Hoàng đế trở mặt còn nhanh hơn những nữ nhân đó. Vương Tận An nói nhỏ trong lòng, nhưng ngoài miệng tất nhiên là liên tục vâng dạ rồi. Bên kia các quan viên Hình bộ tự nhiên bị trách mắng, trong lòng Lâm Tùng Nhân liền biết chắc là Lâm Cẩm Văn đã làm gì đó chọc giận Hoàng thượng nữa rồi. Lâm Tùng Nhân thấy đồng liêu bị liên lụy nhưng cũng không biết phải mở miệng thế nào, chỉ đành để người của Hình bộ tiếp tục cố gắng phá án, nhưng trong lòng quyết định sau này ngoại trừ những án kiện lớn ra sẽ không thượng tấu nữa. Nhưng dù đã nghĩ như vậy nhưng Lâm Tùng Nhân vẫn linh tính, lần sau nếu Hoàng thượng lại muốn xả giận lên người ông vẫn có thể tìm được lý do khác, ví dụ như tại sao điều tra án kiện mà không báo cáo, có phải muốn cố ý giấu giếm hay không, vân vân. Lâm Tùng Nhân bị làm khó dễ Lâm Cẩm Văn tất nhiên không biết, bởi mấy ngày sau đó hắn không gặp Lâm Tùng Nhân. Hoàng đế không muốn gặp hắn nhưng công việc chia cho hắn mỗi ngày cũng không ít, mỗi ngày hắn đều phải chạy khắp nơi với Tiêu Như Quy, nhiều nhất là đến cung Quảng Lăng xem xét địa hình. Trong thời gian này Lâm Cẩm Văn cố ý để Cố Khinh Lâm về Ôn gia một lần, để lộ chuyện Hoàng đế nói sau lễ tế bái Thái hậu có thể sẽ lập Thái tử cho Ôn gia biết. Lâm Cẩm Văn làm vậy sau khi đã suy nghĩ thật kỹ, Hoàng đế sẽ không tự nhiên nói những lời đó trước mặt hắn. Hoàng đế nói vậy là đã chuẩn bị sẽ bị hắn tiết lộ, dù sao thì hắn luôn mang hình tượng một người ngu ngốc mà. Nhưng tiết lộ cho ai thì đáng để suy nghĩ. Cố Khinh Lâm là lựa chọn tốt nhất, bởi vì hiện nay người hắn quan tâm nhất là Cố Khinh Lâm, trong lòng luôn lo lắng cho y, kể lại chuyện phát sinh trên triều cho Cố Khinh Lâm nghe cũng hợp tình hợp lý. Với lại chuyện này cũng khó mà giấu. Chu Thụy tính tình nóng vội thủ đoạn lại không ra gì, nhưng Ôn tướng và Ôn gia thì không giống với Chu Thụy. Lão có quyền lực, nói không chừng bên cạnh Hoàng đế cũng có tay trong của lão. Cố Khinh Lâm nói việc cho Ôn gia là thích hợp nhất, nếu Ôn gia cần y tìm hiểu tin tức gì, ít nhất thì trước mắt sẽ không dễ vứt bỏ y. Về phần bản thân Lâm Cẩm Văn, hắn tin tưởng tạm thời Chu Thụy không muốn lôi kéo hắn. Bởi hắn nói bất cứ cái gì đều là vô ý, không hề nghĩ sẽ đứng về phe Chu Thụy. Có lẽ đã nhận được tin tức hoặc là lý do khác, gần đây Chu Thụy không gây ra thêm chuyện gì, khi gặp Tiêu Như Quy và Lâm Cẩm Văn sắc mặt đã tốt hơn nhiều, cũng không kiếm chuyện soi mói bọn họ nữa, thậm chí còn ôn hòa nói mấy lời giống như tin tưởng vào Tiêu Như Quy và Lâm Cẩm Văn. Tiêu Như Quy có chút nghi ngờ đối với thay đổi của Chu Thụy, y nói với Lâm Cẩm Văn, “Đại hoàng tử bị gì vậy? Chúng ta nên cẩn thận chút, đừng để Đại hoàng tử bắt được nhược điểm gì.” Lâm Cẩm Văn vừa ngáp vừa nói, “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, nói không chừng tại tâm trạng gã tốt, không muốn kiếm chuyện nữa thôi.” Tiêu Như Quy không để trong lòng giọng điệu nói chuyện của Lâm Cẩm Văn, y vẫn luôn căng thẳng, sợ Chu Thụy sẽ làm ra chuyện gì đó. Cũng may mọi chuyện trải qua rất thuận lợi, mãi đến ngày bái tế Thái hậu, Chu Thụy vẫn luôn thành thật, chẳng làm ra chuyện gì. Ngày giỗ của Thái hậu hôm nay bầu trời nhiều mây, Chu Thụy thay mặt Hoàng đế quỳ lại trước Tẩm lăng của Thái hậu, nước mắt nước mũi nói những lời thương tiếc tưởng niệm. Nhị hoàng tử Chu An đứng bên cạnh gã, vẻ mặt mờ mịt, giống như không hiểu tại sao Chu Thụy lại khóc. Thời điểm quỳ lại cuối cùng còn do Tiểu Oản dìu y quỳ lạy nữa cơ, động tác đột ngột như vậy càng khiến y trông ngu ngốc hơn. Ngũ hoàng tử Chu Khang không nói chuyện, tuổi tác cậu còn nhỏ, có thể ngoan ngoãn quỳ ở đó là tốt lắm rồi. Tam hoàng tử Chu Tường cũng không khóc không ngừng, ống tay áo của gã bôi nước tiêu lên, lúc thấy Chu Thụy khóc không kiềm chế được, gã xoa xoa mắt nên nước mắt cũng thi nhau mà chảy. Tứ hoàng tử Chu Dung vẫn luôn cúi thấp đầu, có lẽ là nghĩ tới mẹ mình mà im hơi lặng tiếng rơi lệ. Chờ sau khi bái tế xong, ai nấy cũng mặt mày bi thống vạn phần mà rời khỏi. Nhị hoàng tử Chu An ngây thơ đi theo mọi người, lúc y thấy Lâm Cẩm Văn vốn đang nghiêng đầu sửng sốt, sau đó giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó mà trên mặt hiện lên một nụ cười hết cỡ. Y chạy lạch bạch đến bên cạnh Lâm Cẩm Văn, nói, “Lại gặp ngươi.” Lâm Cẩm Văn vội vàng hành lễ với y, Tiểu Oản đuổi theo thấy Lâm Cẩm Văn thì quan sát hắn một phen, “Ra là Lâm thị vệ.” Lâm Cẩm Văn nói, “Lần trước không biết là Nhị hoàng tử, mong Nhị hoàng tử tha tội.” Chu An nói, “Cảm ơn ngươi.” Tiểu Oản vội vàng giải thích: “Lâm thị vệ khách sáo rồi, lần trước Nhị hoàng tử bị thương nô tài nóng vội mới không nhận ra, nói chuyện có chút xúc động, vốn vẫn muốn tìm Lâm thị vệ nói lời xin lỗi nhưng chưa có thời gian, Lâm thị vệ tuyệt đối đừng chấp nhặt nô tài.” Lâm Cẩm Văn liếc hắn ta một cái, ra vẻ hậm hực, lúc hắn nhìn Chu An lại thay đổi một gương mặt tươi cười: “Nhị hoàng tử đừng khách khí, sau này chúng ta sẽ là thân thích, lời khách sáo cũng không cần nói nhiều.” Tiểu Oản thấy vẻ mặt này của hắn thì khóe miệng co quắp, thầm nghĩ Lâm Cẩm Văn thật đúng là người không có đầu óc như đồn đãi. Sự tình đã hoàn thành tốt đẹp, tất nhiên Lâm Cẩm Văn và Tiêu Như Quy phải hồi cung phục mệnh, Tiểu Oản nói Chu An cũng chuẩn bị vào cung bái kiến Tề phi nương nương, mọi người cùng vào cung đi. Có lẽ do Chu An rất có hảo cảm với Lâm Cẩm Văn, trên đường đi đều bám theo hắn, Tiểu Oản kéo không ra. Lâm Cẩm Văn đối với tình cảnh này thì ra vẻ dương dương đắc ý, nói với Tiểu Oản: “Nhị hoàng tử đây là thích hạ quan, đừng để ý lễ tiết nữa, cùng đi đi.” Tiểu Oản im lặng, nhìn gương mặt trông mong của Chu An đành phải đồng ý. Sau khi hồi cung, Chu An theo Lâm Cẩm Văn đi thỉnh an Hoàng đế. Hoàng đế thấy Chu An còn có chút kinh ngạc, mỗi lần Chu An vào cung đều được người trực tiếp dẫn đến chỗ Tề phi, rất ít đến thỉnh an ông. Sau khi nghe Lâm Cẩm Văn khoe khoang thành tích, Hoàng đế vui vẻ nói: “Việc lần này ngươi làm tốt lắm, Trẫm sẽ trọng thưởng.” Hoàng đế ban thưởng cho Lâm Cẩm Văn rất đơn giản thô bạo, chính là bạc trắng bóng. Lâm Cẩm Văn nhìn thấy thì hai mắt sáng rỡ. Chu An đứng một bên, sau đó dưới sự thúc giục của Tiểu Oản đành phải luyến tiếc mà đi hậu cung gặp Tề phi. Sau khi Chu An rời đi, Hoàng đế nhìn Lâm Cẩm Văn nói: “Không ngờ ngươi và Chu An lại thân thiết nhanh như vậy.” Lâm Cẩm Văn cười nói: “Hoàng thượng, có lẽ do Nhị hoàng tử thấy ty chức có gương mặt thân thiện.” Hoàng đế da mặt co rút, thầm nghĩ da mặt hắn đúng dày. Ông nói: “Chu An khó được ưa thích một người, ngày sau ngươi thường xuyên gặp y đi.” Lâm Cẩm Văn không hề muốn tiếp xúc nhiều với Chu An, mặc kệ Chu An là ngốc thật hay giả ngốc, với hắn mà nói tiếp xúc nhiều thì phải diễn kịch nhiều, điều này thật sự rất mệt mỏi. Hắn nghĩ sớm châm dự phòng cho Hoàng đế nói: “Đúng, Nhị hoàng tử không chê vi thần ngốc là được.” Hoàng đế cười nói: “Ngươi cũng biết ngươi ngốc à.” Lâm Cẩm Văn cười cười, không có nói tiếp. Hoàng đế nói: “Mấy ngày nay ngươi đã không nghỉ ngơi thật tốt, hôm nay về nhà sớm đi. Ngày mai cũng không cần vào cung, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.” Lâm Cẩm Văn nghe vậy rất vui, hắn không phải người cuồng công việc, tất nhiên cũng thích được nghỉ rồi. Sau khi Lâm Cẩm Văn tạ ơn thì cả mặt tươi rói rời khỏi, đương nhiên cũng không quên bạc do Hoàng thượng ban thưởng. Sau khi Lâm Cẩm Văn trở về Lâm gia, đưa bạc cho Cố Khinh Lâm, còn bản thân thì mệt mỏi nằm lên trường kỷ nghỉ ngơi. Có lẽ do hoàn cảnh mình quen thuộc nên đáy lòng thả lỏng rất nhiều, lúc này hắn chỉ cảm thấy cả người mệt rã rời. Nói ra thì mấy ngày nay hắn đều đi sớm về trễ, vẫn chưa có nói chuyện đàng hoàng với Cố Khinh Lâm bữa nào, lại càng không cần nói tới cái khác. Cố Khinh Lâm thấy cả người hắn nằm một đống trên trường kỷ, có vẻ vô cùng mệt mỏi, liền nói: “Thủy Tô rất khỏe, bảo cậu ta xoa bóp bả vai cho ngươi đi.” Cố Khinh Lâm không hiểu tại sao khi y vừa nói xong, Lâm Cẩm Văn nhìn y với ánh mắt như nhìn thấy quỷ, y hỏi, “Làm sao vậy?” Lâm Cẩm Văn uể oải cười nói, “Dạy ngươi một chiêu, chuyện chính ngươi tạm thời không thể làm thì bỏ đi. Không nên vì bất cứ nguyên nhân gì mà để trượng phu của mình có tiếp xúc với người khác, ta tự nhận mình là người tự chủ cao, có thể khống chế được bản thân, nhưng lỡ như nó trở thành thói quen thì làm sao?” Tay Cố Khinh Lâm nắm chặt, y nói, “Tất nhiên là ta tin ngươi, cũng tin tưởng Thủy Tô không phải người như vậy.” Lời này y nói rất rõ ràng tự tin, nhưng suy nghĩ trong lòng lại rất phức tạp. Lâm Cẩm Văn không để ý nói, “Không phải vấn đề tin hay không, ngươi xem không có ai xoa bóp cho ta, ta cũng không sao. Những việc mạo hiểm thế này có thể tránh được thì tránh, tránh phiền phức sau này.” Người cổ đại quá tin tưởng vào cái gọi là khế bán thân, việc này từ trước đến nay không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Cố Khinh Lâm lúc này mới ừ một tiếng nói: “Ta hiểu rồi.” Lâm Cẩm Văn không nghĩ Cố Khinh Lâm sẽ nghe lời như vậy, không khỏi bật cười. Cố Khinh Lâm nhìn hắn, tỏ vẻ không hiểu. Hôm sau, Lâm Cẩm Văn hưu mộc, rất là thanh nhàn mà ngủ lấy lại sức. Mà trong lúc Lâm Cẩm Văn ngủ, trên triều đình Hoàng đế tuyên bố một tin tức, đó chính là thân thể ông có chút không khỏe, tạm thời cho Đại hoàng tử Chu Thụy giám quốc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]