Đối với thiện ý Lâm Cẩm Văn thỉnh thoảng gửi ra Cố Khinh Lâm thường cảm thấy không được tự nhiên, nhưng y vẫn có thể cố hết sức khắc chế tâm tình của mình, nhiều lắm là lỗ tai nóng lên mà thôi, không đến mức bị hâm nóng cả gương mặt. Nhưng bây giờ cả người y đều không kiểm soát, cảm xúc gì đó đều khống chế không nổi rồi, ngay cả ánh mắt cũng thế.
Cố Khinh Lâm sững sờ nhìn Lâm Cẩm Văn rút ngón tay ra khỏi miệng, một khắc này y bối rối đến mức muốn lập tức đứng dậy rời khỏi phòng nữa kìa. Y không biết nên nhìn đi đâu, trên mặt vô cùng khẩn trương. Y hé môi muốn nói gì đó để làm dịu bầu không khí kỳ lạ này, nhưng lại không biết nên nói gì, ngu ngơ ngu ngơ cả người, không còn một chút trầm tĩnh của ngày thường.
Lâm Cẩm Văn nhìn người đang không biết làm sao bởi một hành động trêu đùa của bản thân, trong lòng cảm thấy thú vị. Hắn cầm lấy khăn trên bàn lau ngón tay rồi vui vẻ nói: “Làm sao thế, sao mặt đỏ vậy? Ta nói là bánh hoa hồng này rất ngọt, Khinh Lâm đang nghĩ cái gì?”
Nhiệt độ trên mặt Cố Khinh Lâm bởi vì câu này mà tăng thêm vài phần, nhìn đôi mắt vui vẻ của Lâm Cẩm Văn, y mấp máy môi. Cố gắng khắc chế xấu hổ trong lòng, y đẩy hết bánh hoa hồng trên bàn đến trước mặt Lâm Cẩm Văn, duy trì ngữ khí bình thản như thường ngày nói: “Nếu phu quân thích ăn, ở đây còn rất nhiều, ăn nhiều chút cũng không sao.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-doc-gia-xuyen-nham-sinh-tu-van-ton-thuong-khong-dut/1204123/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.