Lâm Cẩm Văn vốn là người có ngoại hình xuất sắc, sau khi hắn bước vào xã hội đã thu hồi bớt lệ khí trên người, khí chất càng trở nên nho nhã, càng dễ chiếm được hảo cảm của người xung quanh. Cộng thêm hắn có cái miệng có thể so với luật sư, từ trước đến nay luôn có thể dễ dàng tìm được chủ đề chung để nói chuyện phiếm với bất cứ ai, chết nói thành sống, sống nói thành trên trời dưới đất chỉ có một, chưa bao giờ xuất hiện tình cảnh hai người giương mắt nhìn nhau không biết nói gì.
Bây giờ đối với Cố Khinh Lâm, Lâm Cẩm Văn lần đầu tiên biết cái gì gọi là giao lưu thất bại.
Cố Khinh Lâm rõ ràng cũng cảm thấy bầu không khí là lạ giữa hai người, y chớp mắt nói: “Ta mệt rồi, muốn nghỉ một lát.” Lời này tuy là đuổi khéo Lâm Cẩm Văn, nhưng cũng là cho nhau bậc thang.
Lâm Cẩm Văn thuận theo đứng dậy, mở miệng nói: “Vậy ngươi nghỉ ngơi thật tốt, chờ đến giờ cơm tối, ta lại bảo người đến gọi ngươi.”
Cố Khinh Lâm ừm coi như là trả lời, chờ sau khi Lâm Cẩm Văn rời khỏi và đóng cửa lại, Cố Khinh Lâm cũng không đứng dậy, y có hơi xuất thần nhìn tay trái của mình. Trời không phải rất nóng, nhưng y vẫn có thể cảm thấy nhiệt độ lúc Lâm Cẩm Văn nắm tay y, giống như là muốn làm y bị phỏng vậy.
Cố Khinh Lâm nghĩ tới điều này, tim run lun, đôi mắt cũng hốt hoảng theo. Y chậm rãi nắm tay trái lại, nắm thành nắm nhỏ. Cảm xúc trong mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-doc-gia-xuyen-nham-sinh-tu-van-ton-thuong-khong-dut/1204117/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.