Edit: Miri
"Ta ngủ xong rồi, khi ta tỉnh dậy thì liền trở thành nam nhân chân chính đúng không?"
--------------------------------------
Không đợi tên yêu ma Chung Uyển cáo trạng trước, Phùng quản gia vội nhảy dựng lên, ngón tay run run chỉ vào Chung Uyển, miệng nói lắp bắp: "Hắn, hắn...... nói về phu nhân nhà ta...... Còn xướng khúc...... Phải cho ta viếng mồ, ba tháng!!! Tường...tường kia cao như vậy! Cao như vậy!!"
Thiếu niên Úc Xá: "......"
Này là đang nói cái gì?
Phùng quản gia rốt cuộc mời được tiểu chủ nhân tới, một lòng muốn cáo trạng, thế nhưng hắn bôn ba một ngày một đêm, khí cùng lực kiệt, đã nói không rõ lời muốn nói, hắn lại sốt ruột, râu ông này cắm cằm bà kia, nghĩ đến cái gì thì nói cái nấy, khiến Úc Xá không hiểu đầu đuôi ra làm sao.
Thiếu niên Úc Xá hoang mang nhìn đại lão gia chiếu cố mình từ nhỏ tới lớn Phùng quản gia, trầm mặc một lát, quay đầu phân phó tùy tùng: "Đi thỉnh Ngụy thái y tới."
"Ta không điên!!" Phùng quản gia sặc một cái, ngồi tựa vào ghế mà chỉ Chung Uyển, "Là hắn...... Hắn...... Hắn hắn hắn!"
Úc Xá gật đầu: "Ta biết, dù sao cũng phải xem bệnh cho ngươi đã."
Phùng quản gia bất lực, dùng toàn lực trừng mắt nhìn Chung Uyển, rồi lại liếc mắt một cái, hơi thở thoi thóp, xong rồi bị bọn hạ nhân đỡ ra.
Nhà chính chỉ còn lại hai người Chung Uyển và Úc Xá, hai người liếc nhau, nhìn nhau không nói gì.
"Phụ thân ngươi vừa làm ra chuyện tốt đẹp đẽ như vậy." Chung Uyển hơi hơi híp mắt, "Ngươi lại mua ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-van-dam-tim-duong-phong-hau/182846/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.