Editor: Miri
------------------------------------------
Sau khi sai người đem điểm tâm trả về, bất quá chỉ sau thời gian một nén nhang, Úc Xá lại tâm phiền ý loạn mà ném quyển sách trong tay, nhíu mày nói: "Rốt cuộc có đem trả không? Tại sao vẫn chưa có tin hồi đáp? Không muốn đưa trả thì không cần đi!"
Phùng quản gia cho rằng Úc Xá là đang la mắng hạ nhân quá chậm chạp, vội vào phòng nói: "Trả về rồi, trả về rồi, không dám trì hoãn."
Không nghĩ Úc Xá nghe xong lời này thì sắc mặt lại càng kém.
Phùng quản gia lo lắng, dè dặt nói: "Thế tử......sao vậy?"
Sao vậy? Còn có thể làm sao nữa? Hối hận chứ sao.
Phùng quản gia đoán được, nhưng không dám nói ra, suy nghĩ một chút, hòa hoãn khuyên nhủ: "Thế tử cũng quá khắt khe rồi, Chung thiếu gia chỉ là muốn tặng một chút đồ, nhưng ngài cũng không cho."
Trong lòng Úc Xá đang nóng nảy, thấp giọng nói, "Ta sợ nếu quá phóng túng y, không qua mấy ngày, y lập tức sẽ......"
Phùng quản gia tiếp lời: "Sẽ thế nào?"
Úc Xá lạnh lùng nói: "Y lập tức sẽ ngênh ngang vào nhà."
Phùng quản gia chửi thầm: Nếu ngươi không muốn, thì ai dám qua mặt ngươi mà nghênh ngang vào nhà ngươi!?
Úc Xá lại cầm một quyển sách, ngồi xuống lật hai trang, như không thể chịu nổi tâm thần bị quấy nhiễu, lại hỏi: "Hộp điểm tâm kia, ngươi mở ra xem chưa?"
Phùng quản gia ngơ ngác gật đầu: "Mở rồi."
Giọng điệu Úc Xá lạnh lùng: "Hình dạng ra sao?"
Phùng quản gia ngạc nhiên, lắp bắp: "Hình dạng thì...... không giống thứ chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-van-dam-tim-duong-phong-hau/1516532/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.