Ly Tương tránh thoát khỏi chiêu thức trong gang tấc, hắn cũng không có thời gian dừng lại, tiếp tục lao xuống đỡ người.
Tiết Văn Kỳ đã vồ hụt, gã ta cũng không sa vào đuổi theo bắt Tiết Tử Dung mà tiếp tục đánh ra kiếm khác: Đã có người trông thấy gã, quả thật rất phiền.
Tiết Tử Dung vẫn theo đà rơi xuống, nó nhìn thấy Ly Tương lao về phía mình, thấy Tiết Văn Kỳ đạp kiếm trên cao phóng ra kiếm khí, thấy bầu trời trong xanh phía trên.
Đầu óc nó lúc này chẳng nghĩ được, chỉ thấy gió mây trên đầu vẫn cứ trôi bình thản như bao ngày, chẳng mảy may có biến động gì cả. Không dưng nó bỗng nghĩ, cả dòng suối dưới chân mình, cả đám cá bơi lội trong ao cũng sẽ như vậy, bình thản mà qua hết một đời, sẽ không vì đống thịt nát như tương của nó sau khi rơi xuống đất mà ảm đạm, ngừng lay…
Tất cả suy nghĩ ấy xẹt qua đầu nó thật nhanh, nhanh đến mức khi kiếm khí của Tiết Văn Kỳ sắp đánh ập lên người Ly Tương, nó chẳng kịp nghĩ thêm điều gì nữa.
Tiết Tử Dung nhắm chặt mắt lại, nó chẳng dám nhìn cảnh Ly Tương bị thương, nó nghĩ tới thanh kiếm gỗ sư huynh khắc cho mình.
Nó chẳng nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa, chỉ có tiếng gió vang vù vù trong tai mình mà thôi.
Giá mình nó có thể làm gì đó ngay lúc này...
Suy nghĩ ấy vừa nảy ra thì cùng lúc đó, túi trữ bên hông nó bỗng rục rịch.
Nhưng Tiết Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-nho-thuong-dai-su-huynh/2912575/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.