Tháng bảy.
Thời gian và thời tiết ở núi Thúy Vi này vốn chẳng có bất kì mối quan hệ nào với nhau mà phần lớn phụ thuộc vào việc ai trực Tiết Khí Đài. Ly Tương đã sâu sắc thấu hiểu được điều này nên lúc nhìn trời bắt đầu nhá nhem tối dù chỉ mới qua non nửa giờ Thân hắn cũng không ngạc nhiên chút nào, chỉ có chút bất an.
Trời mưa lất phất, hạt mưa như thể sinh ra giữa núi rừng âm u, phút chốc thấm ướt vai người phút chốc lại biến mất như chưa hề xuất hiện.
Ly đại sư huynh đang ở chỗ cầu treo dẫn đến các đỉnh, hắn ngồi xổm chỗ bụi dâu lùn cách đó không xa, trong tay cầm nhành cây vẽ loạn xạ dưới đất giết thời gian. Trong màn sương mờ lảng bảng, chốc chốc hắn lại nhìn về phía dưới gốc hòe.
Dưới gốc hòe là một người mặc áo có thêu hoa văn chìm, dù cách xa một khoảng nhưng Ly Tương vẫn có thể nhìn rõ hoa văn ấy là hình lá trúc. Tay người này cầm ô, cán ô trông có vẻ như thanh củi cong vẹo nhưng lại được mài cho trơn nhẵn, trên đó còn treo mảnh ngọc hình chiếc lá hoa văn sơn thủy, đuôi lá ngọc đính tua rua màu đỏ. Y hơi nghiêng ô nên che khuất cả khuôn mặt mình nhưng dáng dấp hết sức quen thuộc, có cách xa cả dặm Ly Tương cũng nhận ra đó là ai.
Không phải tiểu sư đệ của hắn thì còn ai nữa kia chứ?
Tiết Tử Dung nán dưới gốc hòe ngẩn ngơ nhìn trời mưa như thể đang đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-nho-thuong-dai-su-huynh/2912556/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.