Tiết Tử Dung còn tưởng sư huynh mình sắp làm gì kinh thiên địa lắm cơ, hóa ra chỉ là ẩn thân đi vào thành Nam Hoa. 
Sau khi vào thành, hai người hiện thân lại bình thường, chỉ theo đó giấu đi quần áo sang trọng, đổi thành quần bình dị, khuôn mặt như có làn sương mờ vây quanh, nhìn không rõ dáng vẻ ra sao. Hai người vừa đi vừa hỏi thăm về nhà họ Đào ở đây, chỉ là vừa quay đi, người được hỏi bỗng chốc mơ màng, đến khi tỉnh lại đã chẳng còn nhớ gì đến hai người xa lạ đó nữa. 
Bấy giờ Tiết Tử Dung mới hiểu ý mà Ly Tương nói. 
Quả thật không có lý do gì mà làm thế dù không gây ra ảnh hưởng gì nhưng đã phạm vào giới quy, đó là dùng thuật pháp với phàm nhân. Nhưng dù sao điều lệ này cũng được nới rộng, không tạo thành thương tổn gì thì mọi người đều nhắm mắt cho qua. 
Họ Đào ở Nam Hoa quả thật không khó để hỏi thăm, chỉ hỏi một chút đã ra nơi ở của bọn họ, còn nghe được câu chuyện ly kỳ về nhà họ Đào một đêm gặp họa, gần như cả họ bị diệt vong. Mấy năm sau, một nhánh họ hàng ở châu khác đến đây, tiếp nhận sản nghiệp, dần dần vực dậy họ Đào. 
Nghe tới đây, Ly Tương có hơi nhăn mặt, nếu chuyện này là thật thì tám chín phần họ Đào cũng không thoát khỏi nanh vuốt năm đó của Tiết Văn Kỳ. 
Phủ họ Đào nằm bề thế trên con đường ở phía Đông, nom rất bắt mắt. 
Có thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-nho-thuong-dai-su-huynh/2912543/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.