Ly Tương nói xong mới ngoái lại nhìn, hắn thấy sư đệ mình đang gác cằm lên thành giường, chăm chú nhìn mình.
Nghe tiếng của Ly Tương, Tiết Tử Dung cũng không tỏ vẻ gì bất ngờ cả: "Đệ biết, đệ chỉ nghĩ thôi."
Ly Tương bị nhìn như vậy có hơi ngại bèn dứt khoát quay mặt lên, tiếp tục nhìn lên trần nhà: "Đệ không trách huynh chứ?"
"Không." Tiết Tử Dung giương mắt nhìn hắn, "Đệ thật sự phải cám ơn huynh. Khúc mắc của đệ từ đây đã không còn nữa."
Cả sợi dây gắn kết y với phàm thế, vào cái khoảnh khắc vị lão phu nhân đó ra đi cũng tan biến vào hư vô.
"Có những việc huynh thật sự nói không rõ, đợi tới khi đệ Trúc Cơ sẽ hiểu. Tử Dung à, mỗi bước chúng ta đi đều là giẫm lên lẽ trời, không cẩn thận thì sẽ rơi vào phàm thế." Ly Tương nói.
Hắn nhớ những lời này mình đã từng nói rồi, không chỉ nói với tiểu sư đệ mình mà là nói với mỗi một sư đệ, sư muội.
Tu sĩ như sâu kiến giữa thế gian này.
Mà sâu kiến thì vẫn phải lê mình tiến về phía trước.
Bọn họ đi mỗi bước là một bước nguy cơ, nếu còn can dự vào sống và chết của phàm nhân thì hậu quả quả thật không phải là thứ sâu kiến có thể gánh.
"Đệ hiểu. Sư huynh cứ yên tâm." Tiết Tử Dung đáp lời hắn.
Nói tới đây thì chẳng còn ai lên tiếng nữa, tự mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
Khung cửa sổ vẫn mở toang,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-nho-thuong-dai-su-huynh/2912540/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.