Đỉnh tuyết của đỉnh Túc Phong được kết giới bao trọn. Bên trong kết giới là cánh đồng tuyết rộng mênh mang quanh năm lạnh giá, tuyết rơi mù trời, chẳng hề giống động phủ nhỏ bé nằm sau viện ở Phù Uyển Cư. Nếu đi bộ trong kết giới này, e là mười năm, hai mươi năm cũng chưa tìm thấy điểm cuối.
Ở nơi đây, tu sĩ tu vi thường thường cách nhau vài bước chân cũng chưa chắc trông rõ mặt nhau, hơn nữa cũng chưa chắc chịu nổi giá lạnh, quanh năm phải vận chuyển linh lực để giữ ấm cho mình.
Tiết Tử Dung theo sư thúc mình vào đây ba năm. Từ khi vào đây, y cũng chẳng mấy khi gặp được người, cách khoảng thời gian mới thấy sư thúc mình đạp tuyết đến hỏi han chỉ dẫn. Lâu dần, Tiết Tử Dung tự hỏi có phải sư thúc mình đang đi tìm điểm cuối ở nơi này hay chăng.
Mãi cho đến khi y cảm giác được kinh mạch mình trướng lên, là dấu hiệu sắp Trúc Cơ, Ly Nguyên Huyền mới ở lại chỗ y lâu hơn.
Ngày thường, Tiết Tử Dung luôn đặt nặng việc tu hành, đến lúc Trúc Cơ đương nhiên không mấy khó khăn. Sau khi y Trúc Cơ thì bắt đầu suy ngẫm truyền thừa, thi thoảng hỏi xin sư thúc giải đáp nghi hoặc.
Đến ngày thứ ba, Tiết Tử Dung đã hoàn toàn trở thành tu sĩ Trúc Cơ.
Ly Nguyên Huyền ngồi xếp bằng bên cạnh, ngay khoảnh khắc y trông thấy sư điệt mình mở bừng mắt thì biết được đã đến lúc để người rời đi, vị trí hộ pháp này cũng không cần nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-nho-thuong-dai-su-huynh/2912520/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.