"Huynh nói gì?" Tiết Tử Dung hơi ngạc nhiên ngước nhìn sư huynh mình. Hình như y nghe "về rồi" mà cũng có thể là "về nhà".
"Hửm? Nói gì cơ?" Ly Tương bày ra vẻ mặt khó hiểu nhìn sư đệ mình.
"Ban nãy đệ nghe… Bỏ đi!" Tiết Tử Dung hiểu sư huynh mình hơn ai hết, y quyết định nhảy qua chuyện này, có dịp sẽ hỏi người khác.
Sau đó y khoác áo choàng cho Ly Tương, so vạt áo cho bẳng rồi thắt dây, thoạt trông vừa quen tay vừa quen việc.
"Đệ không lạnh à?" Ly Tương hỏi khi thấy Tiết Tử Dung vẫn ăn mặc như cũ. Ngay sau đó hắn biết mình nói hớ.
Tu sĩ bình thường vận linh khí một vòng là được, áo khoác chỉ có tác phụng làm màu là chính.
Ly Tương thấy lạnh thì hẳn nhiên hắn không vận chuyển linh khí quanh người mình.
Thật ra khi Tiết Tử Dung khoác áo cho sư huynh mình, y chỉ đơn giản làm theo thói quen. Từ lúc Ly Tương đến đỉnh núi tuyết đón mình xuất quan còn khoác áo choàng dày, y luôn cảm thấy hẳn là có vấn đề. Dù rằng Lục sư huynh có nói về tác dụng của loại đan dược kia nhưng y không dám chắc Tô Mộc nói thật bao nhiêu phần.
Dù sao đại sư huynh cũng sẽ giở trò thông đồng với Lục sư huynh.
Bây giờ Tiết Tử Dung cũng không tiện nói rõ bèn đáp: "Đệ không lạnh." Sau đó chừng như y thấy qua quýt quá bèn bổ sung: "Bế quan trên đỉnh tuyết ba năm thì hầu như không thấy xung quanh đây tính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-nho-thuong-dai-su-huynh/2912503/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.