Sáng sớm, lão Trình ở đầu thôn thức dậy.
Lão rón rén đẩy cửa, sợ làm kinh động đến người vợ bụng mang dạ chửa đang ngủ trong căn nhà tồi tàn kia. Lão đi ra sau nhà lấy cuốc, đội cái mũ lá che hết khuôn mặt rồi ra đến cổng. Lão đẩy cái hàng rào cũng không biết làm từ cây gì, cẩn thận gài lại sau đó hòa vào dòng người trên con đường nhỏ mất hút.
Đại khái thì đây là một khu làng.
Vợ lão Trình ngủ dậy thì cẩn thận xuống giường, làm mấy công việc vặt vãnh trong nhà rồi bày rổ rá ra cái chõng trước nhà đặt dưới gốc cây to nhất trong làng khâu tiếp mấy mảnh vải. Vải vóc khâu cho trẻ con cũng chẳng ra làm sao hết, toàn là vải thô nhưng hẳn nhiên, nhìn từ căn nhà nền đất đơn sơ, quét mắt đã thấy cả gian phòng chỉ có bàn với giường thì mớ vải ấy đã xem như quý báu lắm rồi.
Vợ lão Trình xâu sợi chỉ qua cây kim, xâu mấy lần đều không được nhưng trông bà chẳng có vẻ gì là sốt ruột cả. Thậm chí khi đánh rơi cây kim xuống đất, bà cũng chỉ a, a mấy tiếng rồi cúi người nhìn, một tay chạm đất sờ soạng, tay kia lại che vào chỗ bụng tiếp xúc với cái chõng.
Mãi đến lúc bị kim đâm, bà Trình "á" một tiếng rồi vui vẻ lấy móng tay cạy cả đất cát và chiếc kim lên sau đó mới phủi phủi bàn tay mò kim đó lên chiếc váy vải nâu cũ kỹ rồi vén mái tóc ra sau tai, tiếp tục luồn kim.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-nho-thuong-dai-su-huynh/2912476/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.