Chương trước
Chương sau
Tiếng quát của Việt Thời Sinh gần như vang vọng cả bí cảnh làm hết thảy người có mặt ở đây thanh tỉnh.

Chín phần mười vị này dùng linh khí trộn lẫn giọng nói mình để đánh thức người bị mê hoặc.

Giọng nói vừa vang lên, Đông Phong Ý ngồi gần Tiết Tử Dung nhất cũng giật mình nhìn lại, chỉ có Tiết Tử Dung vẫn như cũ, cúi nhìn gương mặt ngủ say của Ly Tương.

Bất đắc dĩ, Việt Thời Sinh phải lặp lại lần nữa: "Tiết Tử Dung!"

Phải biết tu sĩ trộn linh khí lẫn với giọng nói để gọi thẳng tên một người, nhất là khi tu sĩ là bậc đại năng đương thời thì còn có tác dụng hơn hết thảy phù chú thanh tỉnh khác.

Giọng nói của Việt Thời Sinh vừa vang lên, linh đài người bị gọi tên rung lên, phát ra tiếng ong ong chấn động, cho dù ở cùng một cảnh giới cũng rất dễ dàng gọi tỉnh người bị mê hoặc.

Nhưng Tiết Tử Dung không hề có phản ứng gì. Tất cả mọi âm thanh xung quanh y như sượt khỏi tai, như vang đến từ một nơi xa mà y chẳng buồn kiếm tìm nơi chốn.

Đám tu sĩ nghé con vây quanh thấy cảnh này đều có hơi sợ, không biết là do Tiết Tử Dung không hề bị mê hoặc hay là do thứ đó năng lực vượt qua đại năng ở đây. Có đệ tử núi Thúy Vi run run rút Điệp Tín ra báo cho Tô Mộc.

Một nữ tu phái Tiêm Ngưng thấy vậy thì không chần chừ nữa, người này lập tức đánh ra một đạo kiếm về phía Tiết Tử Dung.

Kiếm ý lan tràn sang ngang, cắt đứt tóc mai mấy nữ tu đứng cạnh đó.

Tố Tây Diễm kinh hãi.

Nói sao thì ái đồ Thương Uyên còn đang ngồi ở đấy, nếu Đông Phong Ý có mệnh hệ gì, bà không đảm đương nổi, huống hồ kẻ đang ôm người kia gần như là phong chủ đời kế tiếp đỉnh Túc Phong, thậm chí còn có thể là chưởng giáo đời tiếp theo của núi Thúy Vi.

Tố Tây Diễm còn chẳng kịp quát lên đã đánh ra một luồng linh lực đuổi sát theo kiếm ý kia. Bà ta không dám hy vọng kịp triệt tiêu được kiếm ý, chỉ hi vọng làm nó chệch khỏi người Đông Phong Ý.

Chính ngay lúc đó, Tiết Tử Dung ngẩng đầu lên. Gần như cùng một lúc, nước hồ vốn đang lơ lửng trong bong bóng sau lưng y đột ngột vỡ ra. Tất cả nước hồ chẳng còn bị cản ngăn, ào ào đổ xuống chiếc hồ đã khô cạn đó.

Nước văng tung tóe, tạo thành bức rèm nước phủ lên, che khuất cả Tiết Tử Dung và hai người kia.



Dĩ nhiên một rèm nước đó thì có là gì trước kiếm ý cuồn cuộn xé gió lao đến.

Đệ tử núi Thúy Vi vừa tức giận vừa kinh hãi nhưng hầu như đều bị uy áp các bậc trưởng bối đè lên, muốn nhúc nhích cũng khó.

Tất cả những người đứng cách đó, dù khá xa vẫn cảm nhận được giọt nước bắn đến.

Nước rơi vào hồ.

Màn nước gần như biến mất, chỉ còn vài giọt rơi như mưa xuống. Bấy giờ trước mắt các tu sĩ hiện ra cảnh tượng ba thanh kiếm được bao bọc bởi linh khí đang lơ lửng sau lưng Tiết Tử Dung, mũi kiếm chỉ thẳng về phía họ, mà kiếm ý do vị tiền bối Tiêm Ngưng đánh ra bị thanh kiếm gỗ đó chắn lại. Linh khí do Tố Tây Diễm đánh ra cũng tan biến.

Ba người ở đó không bị mất một sợi tóc nào.

Tiết Tử Dung nhìn xuyên qua những giọt nước đang rơi, cất tiếng hỏi: "Hình sư thúc, sư thúc có ý gì?"

Hình Mẫn Lang kinh ngạc khi thấy tu sĩ trẻ kia có thể chặn được một kiếm của mình, bà ta bày ra vẻ mặt trưởng bối nhưng vẫn không giấu được sự tán thưởng đáp: "Diệt trừ tà ma."

Tiết Tử Dung lại cúi xuống nhìn người trong tay mình rồi đáp: "Ở đây không có tà ma."

Không ai hưởng ứng lời y.

Tuy Đông Phong Ý bị dọa cho nhưng vẫn chăm chú nhìn người trước mặt. Sau đó nàng ngẩng đầu lên, lấy hết dũng khí ra hỏi Tiết Tử Dung: "Là huynh ấy, phải không?"

Nàng không gọi tên nhưng Tiết Tử Dung vẫn gật đầu: "Là huynh ấy."

Đông Phong Ý gặp mặt Ly Tương chỉ có vài lần ít ỏi, trong ký ức của nàng, dung mạo hắn đã phai mờ rất nhiều, phải dùng Ký Lục Châu lưu giữ lại. Bây giờ không có hạt châu đó, nàng chỉ nhớ Ly sư huynh hay cười hay nói, người ấy như đứng ngược sáng, dung mạo chẳng nhìn rõ.

Mà giờ đây nhìn thấy người, phần mịt mờ trong ký ức kia phút chốc bị đánh tan, hiện ra thật rõ ràng, chồng lên hình ảnh người trước mặt.

Chỉ là…

Người trước mặt tựa như say ngủ, chẳng nói chẳng cười.

Chẳng còn sự sống.

Đông Phong Ý ngẩng đầu, nàng nói với những người ngoài kia: "Huynh ấy không phải tà ma."

Tố Tây Diễm quát lớn: "Tu vi con bao cao mà dám lên tiếng ở đây."

Đông Phong Ý không phục: "Mọi người nói tu vi con không cao, vậy Tiết sư đệ thì sao? Sao mọi người không tin đệ ấy?"

Dù không nói thẳng ra nhưng trong các đại môn phái, ai cũng biết Tiết Tử Dung xem con rối bên cạnh mình là vị sư huynh đã quá cố kia. Bây giờ nhìn thấy y ôm một thi thể hệt như người đấy, ai còn dám tin y sẽ thanh tỉnh?

Đám hậu bối dù chưa gặp Ly Tương nhưng lại nhìn thấy vị sư huynh tài hoa trác việt kia ôm ra một thi thể từ đầm nước trong bí cảnh, ai mà không nghĩ nhiều?

Còn những vị tiền bối năm đó ai mà không gặp mặt Ly Tương. Bây giờ vừa nhìn thấy là nhận ra ngay, sao lại không giật mình cho được?



Năm đó bọn họ hợp sức, gần như đào sâu ba tấc đất của bí cảnh lên còn không tìm được, giờ bỗng dưng xuất hiện trong bí cảnh, không phải tà ma thì là gì?

"Cho qua, cho qua!"

Đương lúc căng thẳng, giọng nói của Tô Mộc bỗng vang lên.

Nghe thấy sư huynh mình đến, phút chốc Tiết Tử Dung như tìm được chỗ dựa, y ngẩng đầu nhìn về phía Tô Mộc, vẻ mặt vừa vui mừng vừa ấm ức.

Dù tu vi hay giá trị vũ lực, Tô Mộc đều kém y, mà mấy năm nay Tiết Tử Dung độc hành đã quen, chỉ không biết tại sao, giờ phút này y bỗng bày ra dáng vẻ ấy.

Tô Mộc vừa đến, thấy người nằm trong tay Tiết Tử Dung, hắn bỗng có suy nghĩ đáng sợ nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh mà nói: "Các vị tiền bối, đây là…"

Hắn còn chưa nói xong, Tiết Tử Dung đã kêu lớn: "Lục sư huynh, huynh nhanh qua đây xem đại sư huynh đi."

Từ lúc đưa người lên, y đã muốn đưa người về chỗ giới tử, tìm kiếm thần thức, nhưng y cũng thừa hiểu động tĩnh gây ra quá lớn, bọn họ tất sẽ cản ngăn mới bày ra thế trận phòng thủ trước.

Tô Mộc liếc nhìn ba thanh kiếm nhấp nhô sau lưng Tiết Tử Dung, cảm thấy nếu mình nói sai một tiếng cũng không được.

"Đệ… Đệ thu kiếm Tương Phùng về đi." Tô Mộc nhỏ giọng khuyên, "Ở đây đều là các vị tiền bối đức cao vọng trọng, đệ làm vậy còn gì tôn ti?"

Đông Phong Ý trợn trắng mắt nhìn người vừa đến.

Thoạt nghe cứ như khuyên lơn Tiết Tử Dung nhưng vào tai người nghĩ nhiều thì rõ ràng đang mắng xéo bọn họ.

Tiết Tử Dung không buồn đáp, y nắm tay Ly Tương đưa ra.

Trước cái nhìn của các bậc đại năng đương thời, mỹ nữ số một số hai huyền môn và đứa sư đệ hễ động đến chuyện của đại sư huynh là như chó điên, Tô Mộc nuốt nước bọt cái ực, lần đầu cảm thấy tu vi Trúc Cơ của mình là đồ bỏ.

Hắn nhanh chóng níu kéo thần trí, thả một tia linh lực vào đầu ngón tay Ly Tương.

Thoạt nhìn sư huynh hắn đã chẳng có dấu hiệu của sự sống nhưng Tô Mộc vẫn ôm chút hy vọng.

Mỗi một đệ tử đỉnh Túc Phong dù không có đầu óc như Mặc Nghiên hay luôn tìm cách đánh nổ con rối ngoài kia như Chương Kha, trong tâm trí vẫn luôn ôm ấp một tia hy vọng.

Linh tuyến gắn liền với bàn tay Tô Mộc đâm xuyên qua ngón tay Ly Tương, chui vào kinh mạch hắn, đi hết một vòng từ đỉnh đầu đến gót chân, quét qua linh đài rỗng không rồi quay lại tay Tô Mộc.

Suốt cả quá trình đó, Tiết Tử Dung phân thần, vừa nhìn Tô Mộc, vừa nhìn Ly Tương lại quan sát đại năng đứng ngoài kia.

Tô Mộc thu lại linh tuyến, hắn quay người sang phía đối diện với các tu sĩ kia: "Thân thể của sư huynh vãn bối hoàn toàn bình thường, chỉ là linh đài trống không."

Không ai nghe ra giọng điệu Tô Mộc là vui hay buồn, nhưng ai cũng nghe hiểu linh đài rỗng không nghĩa là gì.

Hình Mẫn Lang bỗng hỏi: "Sư điệt đây cũng là đệ tử đỉnh Túc Phong nhỉ?"

Rõ ràng hàm ý không tin tưởng lời Tô Mộc nói.



Tô Mộc nghe ra ý ẩn trong lời, nhưng hắn không thể lùi bước.

Tiết Tử Dung mà không đưa được người đi thì không biết đệ ấy lại lên cơn điên gì.

"Vãn bối bất tài, y thuật lại có chút thành tựu, không lẽ tiền bối cho là vãn bối không phân biệt được người với tà vật. Tiền bối có hơi xem thường núi Thúy Vi quá rồi."

Bài học cơ bản của tất cả y tu trên thế gian này là phân biệt người hay không phải người. Nếu Hình Mẫn Lang có thể cho linh khí vào thân thể Ly Tương hẳn cũng sẽ nhận ra.

Nhưng quan trọng là trừ Tô Mộc, Tiết Tử Dung sẽ không cho ai chạm vào thân thể này. Nhìn ba thanh kiếm được linh khí ôm lấy sau lưng y cũng đủ hiểu.

Tiết Tử Dung có hơi mất kiên nhẫn, y muốn nhanh chóng đưa người ra khỏi bí cảnh, nửa lại muốn truy tìm thần thức của sư huynh mình. Nhưng hiển nhiên, Tô Mộc không nói cho y nghe, linh đài lạnh lẽo không có dấu hiệu gắn kết với thần thức đã rất lâu. Làm gì có ai để thần thức mình chặt đứt liên lạc hoàn toàn với thân thể?

Trừ người đã chẳng còn thần thức.

Hình Mẫn Lang biết không thể nói quá rõ, tốt xấu gì vẫn phải nghĩ đến mặt mũi núi Thúy Vi nhưng lại không biết làm sao để nhường bước.

Đúng lúc này, Tiết Tử Dung bế Ly Tương lên, y muốn nói gì đó nhưng Tô Mộc đã nói: "Đệ đưa thi… thân thể sư huynh ra ngoài trước đi. Thần thức, thần thức của huynh ấy chúng ta sẽ tính toán sau."

Lời ít ý nhiều, Tiết Tử Dung nghe hiểu nhưng không vặn lại, y bế Ly Tương đi thẳng về phía trước.

Khí thế tu sĩ kết đan tỏa ra lại thêm ba thanh kiếm lơ lửng như tùy tùng theo sát phía sau khiến các tu sĩ khác vô thức nhường đường, mấy vị tiền bối còn muốn nói gì nhưng lại không lên tiếng.

Mặt mũi núi Thúy Vi thật sự rất to, hơn nữa cũng có người thân thiết với đỉnh Túc Phong.

Lúc này Đông Phong Ý mới như tỉnh lại. Lời Tô Mộc cứ vang trong tai nhưng nàng vẫn cất bước đuổi theo Ly Tương.

Sau lưng nàng, Tô Mộc lại cất tiếng.

"Thật ra chúng vãn bối cũng chỉ là tùy tiện làm bậy, các vị tiền bối đừng để ý. Nếu cứ phải để ý, vậy để sư phụ vãn bối ra mặt vậy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.