"Sư huynh, huynh có hận vì sư phụ không để huynh nói ra với đệ không?"
Đó là điều mà Tiết Tử Dung vẫn luôn muốn biết.
Y không muốn nó trở thành cái gai cắm giữa hai người vì giữa hai người đã có đủ những khoảng cách tủn mủn.
"Đệ có truyền thừa huyết mạch, đệ trở thành Thánh Nhân. Huynh chỉ có nhân quả ở đó còn đệ mới là kẻ mang theo nhân quả đi xuyên suốt."
Nếu Tiết Tử Dung không hỏi, Ly Tương cũng sẽ không nghĩ đến vấn đề này.
Không bao giờ nghĩ đến.
Từ nhỏ, hắn đã coi núi Thúy Vi, coi đỉnh Túc Phong là nhà.
Nói một câu khó nghe, hôm nay dù là ai, dù chuyện không liên quan đến hắn, chỉ cần là người của đỉnh Túc Phong thì hắn cũng sẽ nhẹ nhàng gánh lấy.
Hắn lạnh bạc, cảm thấy tình thân cũng nhạt nhòa, nhưng hắn cũng coi sư đệ mình là người hắn cần chở che.
Hắn cũng chưa bao giờ oán Ly Nguyên Thượng thiên vị.
"Không, huynh chưa bao giờ nghĩ nhiều đến vậy." Ly Tương chậm rãi nói.
Tiết Tử Dung cũng thôi không hỏi thêm. Y cảm thấy có những chuyện Ly Tương không nên biết.
Ly Tương không nghe truy vấn nữa thì cắt tim đèn trong phòng.
Hắn đã muốn làm điều này từ lâu rồi, chỉ là hắn cảm thấy làm như vậy thì có vẻ chột dạ quá, nhưng nếu hắn mãi mù mờ không rõ thì đã chẳng phải chịu cảnh ngại ngùng này.
Tiết Tử Dung có thể đoán được rất nhiều điều, nhưng y không hề đoán được tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-nho-thuong-dai-su-huynh/2912399/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.