Hôm nay ở cổng kinh thành, định trước sẽ có một hồi náo nhiệt. Thái tử Cố Chiêu, dẫn theo cận vệ, đứng ở cổng thành chờ Định Quốc Hầu. Gia chủ Nghiêm gia Nghiêm Lục Oánh, dẫn theo cháu gái và cô nương Tả gia bạn thân của cháu gái đi đạp thanh ngoài thành trở về, các nàng ngồi trên xe ngựa trang trí hào hoa xa xỉ, ngay cả người kéo xe cũng mặc gấm vóc tơ lụa, ngoài xe ngựa của chủ nhân, đằng trước còn có một xe ngựa mở đường, phía sau có ba chiếc xe ngựa chở nha hoàn và đồ dùng đồ chơi để đi du xuân, phía sau nữa còn có rất nhiều gia đinh hộ vê gào lên hét xuống. Điệu bộ khoe khoang này, còn phô trương hơn cả đại thần trong kinh thành, không hổ là thương nhân số một Đại Sở, đưa được hàng hoá Đại Sở tới tận Tây Vực, quả thực phú quý đến trông mà sợ. Xe ngựa hồi kinh của Định Quốc Hầu, trùng hợp cùng lúc với đoàn xe của Nghiêm gia, đụng vào nhau ở cổng thành. Địch Kỳ Dã vốn không kiên nhẫn nhất là ngồi xe ngựa, lần này phải đưa tổ phụ của Lan Duyên Chi về kinh thành, chỉ có thể nhịn tính tình cùng ngồi với lão nhân gia. Xe ngựa là do cận vệ chuẩn bị, đương nhiên sẽ không tệ, bên trong cũng bố trí cực kỳ thoải mái, nhưng khẳng định kém dáng vẻ sức ngọc nạm vàng của Nghiêm gia. Vì vậy khúc cua ngoài cổng thành, tắc đường. Bên trái là đoàn xe du xuân dài dằng dặc của Nghiêm gia. Bên phải chỉ là một chiếc xe ngựa nhìn qua giản dị khiêm tốn, bên ngoài chỉ có năm cận vệ mặc quần áo gia đinh cưỡi ngựa. Người hầu của Nghiêm gia nhìn thấy, trên xe ngựa không phù không hiệu, bề ngoài cũng mộc mạc, lại không phải quan to quý nhân không thể trêu vào, nhường cái gì mà nhường? Không nhường. Cẩm y cận vệ đều là cận thần của Thiên tử, hơn nữa mỗi đôi mắt đều luyện ra từ chảo dầu, liếc mắt một cái đã biết là đoàn xe của Nghiêm gia, nhưng Nghiêm gia ở trước mặt bọn họ có tính là gì? Huống chi ngồi trong xe chính là Định Quốc Hầu, nhường cái mà nhường? Càng không thể nhường. Phát hiện có chuyện, quản gia Nghiêm gia ra khỏi xe ngựa mở đường, người hầu Nghiêm gia cao cao thấp thấp gọi “Tổng quản”, hắn cũng không xuống xe, chỉ đứng ở trên xe, hô: “Bằng hữu đối diện, gia chủ Nghiêm gia đi ra ngoài, thỉnh nhường đường.” Hắn dùng từ tuy khách khí, nhưng giọng điệu thái độ lại cực kỳ ngạo mạn. Cẩm y cận vệ dẫn đầu nhấc lên ngọc bài bên hông, thanh âm không cao không thấp trả lời: “Tại hạ không nghe rõ, xin mời lặp lại lần nữa.” Không nghĩ tới đã cho mặt mũi mà đối diện còn không biết xấu hổ, quản gia Nghiêm gia vừa định mắng chửi, hộ vệ đi phía trước thấy rõ ngọc bài bên hông, ba chân bốn cẳng chạy đến xe ngựa của quản gia kéo hắn, thì thầm một câu, gương mặt của tên quản gia đó thoáng chốc trắng bệch, lập tức té nhào xuống xe, dẫn dắt một chúng gia đinh hộ vệ quỳ xuống đất dập đầu nói: “Thảo dân có mắt không thấy Thái Sơn, xin các vị đại nhân thứ tội.” “Thảo dân lập tức nhường đường cho các vị đại nhân.” Dừng một lúc lâu, động tĩnh bên ngoài lại lớn như vậy, Địch Kỳ Dã khẽ nhíu mày, vén góc màn xe hỏi: “Chuyện gì?” Cẩm y cận vệ biết tính tình của vị gia này, không dám tiếp tục bày vẽ uy phong, hồi bẩm một câu “Đã giải quyết”, liền tính toán vào thành theo con đường vừa được nhường ra. Địch Kỳ Dã vừa mới buông màn xe, liền nghe thấy tiếng nữ tử cả giận nói: “Là thứ gì, dám chặn xe ngựa của Nghiêm gia Tả gia?” Sắc mặt vất vả lắm mới hồi phục được của quản gia nọ, nghe thấy một câu mắng cáu giận của cô nương Tả gia, lại thoáng chốc trắng ngược trở về, hắn chạy như ma đuổi tới bên xe ngựa của chủ nhân, vội vã nói ra chuyện hộ vệ đối diện là cẩm y cận vệ. Có thể làm cẩm y cận vệ hộ vệ, hoặc là người được Bệ hạ phái đi địa phương đón về, hoặc là quan chức quan trọng trong kinh đi ra ngoài, chỉ riêng cẩm y cận vệ đã không thể đắc tội, huống chi còn có một quý nhân không rõ thân phận ngồi trong xe ngựa. Cô nương Tả gia ỷ mình là người của Tả gia, hơn nữa phụ thân cô ta là Lại bộ Hữu thị lang, còn ngồi trên xe ngựa của gia chủ Nghiêm gia, trong lòng tràn đầy hư vinh, không muốn nhường đường, rốt cuộc không ra oai ra phong vào lúc này thì còn chờ khi nào. Trăm triệu không ngờ tới vừa lúc đụng phải gai cứng. Nhưng cô ta nghĩ, lúc này không phải lễ không phải tiết, những nhân vật quan trọng trong kinh thành sao có thể rời kinh? Hiển nhiên là cẩm y cận vệ ra ngoài làm việc, đón người từ địa phương về, mà cũng là lý luận tương tự, thời điểm không lễ không tiết này, quan lớn ở biên giới cũng không có khả năng hồi kinh, một khi đã như vậy, chức quan của người trong xe không có khả năng to hơn phụ thân của cô ta được. Vả lại, dù cẩm y cận vệ có gần Bệ hạ nữa, thì cận vệ bình thường cũng chỉ là tiểu quan thất phẩm, ai trông thấy cha cô ta mà không phải hành lễ?. ngôn tình hài Bởi vậy cô ta không muốn một sự nhịn chín sự lành, ngược lại muốn xuống xe cãi nhau với người ta. Cô nương Tả gia ấu trĩ hư vinh, Nghiêm Lục Oánh rốt cuộc chưa hồ đồ. Tuổi nàng lên cao, mặc dù trên danh nghĩa vẫn là gia chủ Nghiêm gia, nhưng rất nhiều chuyện, cũng không dám nói là chủ động nhường ra hay là bị động giao ra, tóm lại phần lớn đã chia cho cháu chắt đi làm, trong tay chỉ nắm giữ kế hoạch đại khái. Bản thân Nghiêm Lục Oánh chưa bao giờ kết hôn, nên đặc biệt yêu thích trẻ con, coi cháu trai cháu gái cùng thế hệ sau như con ruột của mình. Hôm nay đi đạp thanh, người nàng dẫn theo chính là cháu gái được nàng sủng ái nhất, cô nương Tả gia này, nàng vẫn luôn không thích mấy, nhưng hiện tại quan hệ của Tả gia và Nghiêm gia tương đối gần, hơn nữa cháu gái thích chơi với cô nương Tả gia, cháu gái vừa làm nũng, Nghiêm Lục Oánh liền đồng ý. Hiện tại hay rồi, không duyên cớ chọc phải chuyện phiền toái. Nhưng dù sao Nghiêm Lục Oánh không đủ thân phận để quản giáo cô nương Tạ gia, nàng chỉ có thể trầm mặc tự mình rời xe, tính đi trước qua xe ngựa đối diện xin lỗi. Nghe xong tiếng mắng kia, Địch Kỳ Dã cũng không thúc giục, hắn muốn xem sự tình phát triển, bởi vậy vẫn ngồi yên trong xe cùng tổ phụ của Lan Duyên Chi. Mà đội cẩm y cận vệ, nhìn thoảng lẫn nhau, đều im lặng không nói. Nghiêm Lục Oánh vịn quản gia xuống xe ngựa, nàng mặc một bộ váy xanh ngọc bích, kim trâm ngọc đái, minh châu lấp lánh, toàn thân là phong thái phú quý bức người, chậm rãi bước tới, dân chúng bên đường thầm kinh ngạc, trầm trồ cảm thán bát thiên phú quý* này của Nghiêm gia. (*bát thiên phú quý: giàu có cực đại) Nhưng chờ nàng tới gần xe ngựa đối diện, liền phát hiện sắc mặt vài vị cẩm y cận vệ này đều rất lạnh nhạt, không có ý định khách khí với gia chủ Nghiêm gia nàng đây. Trong lòng Nghiêm Lục Oánh lộp bộp một tiếng. Nàng lập tức hướng về phía xe ngựa nhún người hành lễ, nói xin lỗi: “Quấy nhiễu quý nhân, trì hoãn công vụ của đại nhân, là lỗi của Nghiêm gia, hiện giờ đã nhường đường, thỉnh các vị đại nhân đi trước. Ít ngày nữa Nghiêm gia nhất định sẽ đưa lễ tới nhận lỗi với các vị đại nhân.” “Nhận lỗi?” Cẩm y cận vệ dẫn đầu cười cười, “Gia chủ Nghiêm gia đây là hối lộ ngay giữa đường sao.” Nghiêm Lục Oánh nhăn mày lại, đầu tiên là bực bội, sau đó mới hồi thần, đây là cẩm y cận vệ, cận thần của Thiên tử, quy củ nghiêm ngặt, tất nhiên không có khả năng giống như quan viên bình thường ngươi tốt ta tốt chúng ta cùng tốt, vì thế lại nhanh chóng hành lễ nói tiếp: “Tất nhiên không phải là lễ để hối lộ, chỉ là bày tỏ sự xin lỗi bình thường thôi, sẽ không khiến các vị đại nhân khó xử.” Nàng đã nói đến mức này, hơn nữa người nói năng bừa bãi cũng không phải Nghiêm Lục Oánh, cẩm y cận vệ biết vị chủ tử trong xe ngựa không muốn làm khó người khác, bởi vậy nâng nhẹ đặt khẽ, hoà hoãn sắc mặt nói: “Nhận lỗi thì không cần, Nghiêm gia chủ am hiểu thông thương, nhưng vẫn cần phải để tâm hơn tới chuyện quản giáo hậu bối.” Nghiêm Lục Oánh nhẹ nhàng thở ra trong lòng, vừa định hành lễ cáo từ, lại thấy năm vị cẩm y cận vệ này nghiêm mặt, cùng ngay ngắn xoay người xuống ngựa, quỳ xuống đất hành lễ nói: “Tham kiến điện hạ.” Điện hạ? Nghiêm Lục Oánh giương mắt nhìn qua, Thái tử Cố Chiêu! Nàng lập tức quỳ xuống, trái tim lại không nhịn được đập thình thịch, người Thái tử Cố Chiêu tự mình đến đón, trong xe ngựa sẽ là ai? Chẳng lẽ là…… Mành xe vén lên. “Sao điện hạ lại tới đây?” Địch Kỳ Dã hỏi. Cố Chiêu bất đắc dĩ, còn không phải tại ngài đi chậm quá, làm phụ vương sốt ruột đến chịu không nổi nữa. Cố Chiêu chắp lễ hậu bối, rồi mới nói: “Phụ vương phái Chiêu tới đón Thái phó hồi cung.” Cố Chiêu kính cẩn lễ phép, làm Địch Kỳ Dã nhớ tới chuyện năm năm trước bị cậu gọi là mẹ, nhất thời có chút mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, nói đùa: “Làm phiền điện hạ rồi.” Nghiêm Lục Oánh quỳ dưới đất không dám lên tiếng, sắc mặt trắng bệch. Sau năm Sở Sơ thứ năm, Định Quốc Hầu thường thường xuất cung đi dạo bên ngoài, liền cắt đứt quan hệ với Nghiêm gia, không còn nhắc đến chuyện tìm kiếm đồ vật hiếm lạ, Nghiêm Lục Oánh cũng không cố tình hỏi thăm, miễn cho chọc Định Quốc Hầu không vui. Bởi vậy mười năm nay bọn họ gặp mặt không quá hai lần, trừ hành lễ và đáp lễ, cơ hồ không nói chuyện. Nghiêm Lục Oánh và Nhan Pháp Cổ rất có giao tình, cũng hiểu tương đối rõ tính cách của Định Quốc Hầu, biết hắn không thích khó xử người khác, nhưng với câu nói vừa rồi của cô nương Tả gia, cho dù Định Quốc Hầu không thích làm khó, cẩm y cận vệ báo cáo lên trên, Bệ hạ sao có thể dễ dàng buông tha Nghiêm gia? “Nghiêm gia chủ,” Địch Kỳ Dã nhìn về phía Nghiêm Lục Oánh, “Đã lâu không gặp.” Nghiêm Lục Oánh miễn cưỡng bày ra gương mặt cười, cung kính trả lời: “Vâng, đã năm sáu năm không gặp rồi? Không ngờ tái kiến lại là tình cảnh thế này, Nghiêm Lục Oánh dạy dỗ không tốt, có mắt không thấy Thái Sơn, xin Định Quốc Hầu thứ tội.” Địch Kỳ Dã bình đạm nói: “Việc rất nhỏ, không thể nói thứ tội.” Nghiêm Lục Oánh thở phào trong lòng, rồi lại nghe Địch Kỳ Dã dùng ngữ khí ôn hoà cảm thán: “Nghiêm gia hào hoa xa xỉ, quả nhiên danh bất hư truyền, thật là, dệt hoa trên gấm, lửa đổ thêm dầu.” Nghiêm Lục Oánh ngơ ngẩn đôi mắt, thầm nghi hoặc, tuy “dệt hoa trên gấm, lửa đổ thêm dầu” đều là lời hay, nhưng ẩn đằng sau không khỏi có ý thịnh cực tất suy. Năm trước Bệ hạ còn tán thưởng Nghiêm gia giỏi đạo thông thương, cổ vũ Nghiêm gia mở rộng thương lộ tới Tây Vực, hiện tại Địch Kỳ Dã nói một câu như vậy, là có ý gì? Nàng sao có thể ngờ, Cố Liệt đã sớm tính tới mười năm sau, Địch Kỳ Dã nhắc nhở cũng không phải hiện tại, mà là muốn nhắc nhở nàng trị gia nghiêm cẩn, đừng phóng túng người của Nghiêm gia, chờ đến khi Cố Liệt ức thương lại rơi vào tình cảnh cây đổ bầy khỉ tan. Địch Kỳ Dã chỉ là xem ở giao tình năm xưa mà chỉ dẫn một câu, có thể lĩnh hội hay không còn phải nhìn bản thân Nghiêm Lục Oánh, vì vậy hắn cũng không nói nhiều, cùng Cố Chiêu trở lại trong xe, đi về phía hoàng cung dưới sự hộ tống của cận vệ. Nghiêm Lục Oánh đứng lặng, suy nghĩ thật lâu. * Cố Liệt chờ mãi chờ mãi, rốt cuộc nghe thấy Nguyên Bảo tới bẩm báo, nói Định Quốc Hầu tiến cung rồi. Địch Kỳ Dã vừa vào Vị Ương Cung, đã bị Cố Liệt bước tới, ôm ngang bế bổng lên. Cố Chiêu theo phía sau, thức thời quay đầu đi về. Địch Kỳ Dã xách rổ anh đào mới hái sáng nay trong tay, bị Cố Liệt bế như thế, vừa lo anh đào, vừa tức vì bị Cố Chiêu bắt gặp, xụ mặt nói: “Thả ta xuống.” Cố Liệt bế hắn đi vào trong: “Không thả.” Địch Kỳ Dã hừ hừ hai tiếng, ôm sát cổ Cố Liệt, im lặng. “Nhớ ta không?” Cố Liệt cười hỏi như thể biết đọc tiếng lòng. Địch Kỳ Dã nhướng mày nhìn hắn: “Ngươi đoán.” Cố Liệt khẳng định nói: “Vậy tức là nhớ.” Địch Kỳ Dã cười khẽ một tiếng, không nói gì. Bước vào cửa điện, Cố Liệt mới buông Địch Kỳ Dã, lại ôm lấy eo hắn, thở dài nói: “Cuối cùng đã về rồi.” ——————————————————- Cái sự thích ôm ấp của bệ hạ làm tui ư ử ừ ư quá hịu hịu
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]