Cẩm y cận vệ là một cây đao trong tay thiên tử, cũng chính là cận thần cách thiên tử gần nhất, ngoài Định Quốc Hầu.
Trong triều đình còn có không ít quan viên không đoán ra thái độ của Bệ hạ với Định Quốc Hầu, nhưng trong lòng Cẩm y cận vệ biết rõ, Bệ hạ đối đãi với Địch Quốc Hầu, là độc nhất vô nhị trên đời này.
Vậy nên, cách kinh thành càng gần, trong lòng mấy chục cận vệ cùng đi Bắc Vực lần này, càng hoảng hốt lo sợ.
Nguyên nhân rất đơn giản, Định Quốc Hầu bị thương, còn vội vã về nhà lên đường liên tục mấy ngày liền.
Vết thương trên cánh tay phải của Định Quốc Hầu, cũng không phải thương thế nghiêm trọng.
Hơn nữa đầu mùa xuân trời lạnh, lại hành trang gọn nhẹ lên đường trở về, đội cận vệ cũng đều nhắc nhở Định Quốc Hầu thay thuốc đúng giờ đến từng khắc. Theo lẽ thường mà nói, với thân thể của Định Quốc Hầu, hẳn không nên có vấn đề gì mới đúng.
Nhưng trên thực tế, gương mặt anh tuấn trời tị người oán đó của Định Quốc Hầu, lại dần tiều tuỵ hơn theo từng ngày trôi qua.
Đội cận vệ không thể không lo lắng, sau khi về kinh, Bệ hạ nhìn thấy Định Quốc Hầu như vậy, e rằng có hình phạt chờ đón bọn họ.
Địch Kỳ Dã rốt cuộc kéo dây cương, hỏi: “Lộ trình còn mấy ngày nữa?”
“Đã sắp đến rồi, nếu đi thong thả, cũng chỉ cần hai ngày,” cận vệ nhanh chóng trả lời, không ôm hy vọng mà khuyên nhủ, “Tướng quân, chi bằng nghỉ chân ở phía trước?”
Không ngờ Địch Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-giap-sat-dong-de-vuong/1190763/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.