Cảnh tượng trong mơ, là Vị Ương Cung mà Địch Kỳ Dã đã quá quen thuộc, hơn nữa, là thư phòng nhỏ mà hắn và Cố Liệt cùng nhau xử lý chính sự.
Nhưng dụng cụ bày biện trong đó, rồi lại không giống như thư phòng nhỏ Địch Kỳ Dã quen thuộc. Rõ ràng nhất, là trên mặt đất không có thảm nhung chống lạnh, cũng không có chiếc ghế dựa Địch Kỳ Dã hay ngồi. Những món đồ nho nhỏ Địch Kỳ Dã tiện tay mua trên đường phố kinh thành, còn có phong lan Địch Kỳ Dã lấy từ Lan Viên để Cố Liệt thư giãn đôi mắt, lại càng không thấy.
Làm nơi sinh hoạt hàng ngày của đế vương, nơi này quả thực mộc mạc tới mức quạnh quẽ.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi việc hoàn cảnh quen thuộc trở nên xa lạ, Địch Kỳ Dã nhìn bản thân mình và Cố Liệt trong thư phòng nhỏ, nhìn thế nào, cũng cảm thấy xa lạ.
Giữa hai người ngồi ngăy ngắn trong thư phòng nhỏ, cũng là một bầu không khí khó nén xa lạ.
Địch Kỳ Dã có thể cảm nhận được, tâm tình Cố Liệt kỳ thật cũng không tệ.
Nhưng bản thân mình ngồi ở phía dưới kia, thì tâm tình không tốt như Cố Liệt.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Địch Kỳ Dã còn đang nghi hoặc, Cố Liệt trong mộng mở miệng, hắn mang theo một chút trêu đùa, hỏi: “Thế nào, lần này Định Quốc Hầu không mang thổ sản phong vật cho quả nhân nữa?”
Bản thân trong mộng đảo trắng mắt: “Nửa đường thần bị cận vệ túm về, chưa kịp.”
Cố Liệt nhìn ra hắn bất mãn, mặt trầm xuống, ẩn chứa cảnh cáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-giap-sat-dong-de-vuong/1190761/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.