Từ ngày Cố Liệt có thể ôm Địch Kỳ Dã của hắn đi vào giấc ngủ, chất lượng giấc ngủ đã được cải thiện không ít.
Đêm nay Cố Liệt tỉnh lại, không phải do chứng bệnh mất ngủ khó chữa nối tiếp từ kiếp trước, mà là bởi Địch Kỳ Dã trong lòng ngực hắn đang ngủ không an ổn, liên tục muốn giãy ra khỏi vòng tay của hắn.
Giống như một miếng bánh sữa màu trắng tuyết vừa mới ngưng tụ thành hình, nằm trong lồng hấp bị hơi nước nóng đến run rẩy rung rung.
Cố Liệt ôm eo Địch Kỳ Dã, để toàn thân hắn ngủ ghé lên người mình, bàn tay trái vỗ về trên eo. Tính tình Địch Kỳ Dã luôn cảnh giác, hừ ra ngữ điệu nghi hoặc từ hơi thở, nhưng dường như rất nhanh nhận ra hương vị của Cố Liệt, chóp mũi cọ cọ trước ngực Cố Liệt, chậm rãi, lại ngủ rồi.
Cố Liệt nhịn xuống cơn đói, ôm Địch Kỳ Dã, ánh mắt tham luyến ngắm nhìn thật lâu, sau đó cũng tiếp tục ngủ.
Buổi sáng hai ngươi lần lượt tỉnh dậy, Cố Liệt lo lắng hỏi: “Đêm qua ngủ không ngon? Ngươi cứ cựa quậy mãi.”
Địch Kỳ Dã lật xuống từ trên người Cố Liệt, nghiêng thân, nhắm thẳng vào tầm mắt của Cố Liệt rồi thong thả đảo trắng mắt. Tư thế ngủ tiêu chuẩn vốn có mà hắn mang lại đây từ kiếp trước, trong hơn hai năm ngắn ngủi cùng giường với Cố Liệt, đã bị cải tạo thành cái tướng chẳng ra gì, ngay cả gối đầu cũng chạm không tới, còn không biết xấu hổ trách hắn cựa quậy.
Nhưng đêm qua, Địch Kỳ Dã quả thật ngủ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-giap-sat-dong-de-vuong/1190753/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.