🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chuyện nuôi con không vội được, vẫn phải thảo luận kĩ càng hơn. May mắn hiện tại Địch Kỳ Dã và Cố Chiêu nhận nhiệm vụ hợp tác với nhau, có Địch Kỳ Dã thay mặt Cố Liệt trước tiên chiếu cố nhi tử, cũng không coi là thiếu quan tâm.
Địch Kỳ Dã cũng không có ý kiến, chủ yếu là gần đây Cố Liệt bị mây đen bao phủ, cũng không thúc giục hắn đi Chính Sự Đường, phỏng chừng trên triều có chuyện gì đó không tốt lắm. Nếu Cố Liệt không muốn hắn dính vào, vậy hắn sẽ không hỏi, hàng ngày dẫn theo Cố Chiêu đi Lễ Bộ, cùng các vị đại nhân ở Lễ Bộ và Quốc Tử Giám chuẩn bị xuân vi.
Nói là dẫn theo Cố Chiêu, không bằng nói là thả dê ăn cỏ.
Trong lúc Cố Chiêu cần cù chăm chỉ bố trí lưu trình cho xuân vi, Địch Kỳ Dã và Quốc Tử Giám Tế Tửu đại nhân, cũng chính là Chúc lão gia tử ông ngoại của Trang Tuý, vui tươi hớn hở cùng chơi nối thành ngữ.
Tên của Chúc lão gia tử chỉ có một chữ Ung, từng thi đỗ Trạng Nguyên ở tiền triều, tài tử học vấn bậc nhất trong bậc nhất, được kính trọng hết mực, đảm nhiệm Quốc Tử Giám Tế Tửu, không ai không phục, chỉ có điều tuổi tác hơi lớn.
Từ cách xử lý của Chúc Ung đối với ngoại tôn Trang Tuý có thể thấy được, vị lão gia tử này không chỉ có học vấn uyên thâm, còn hiểu rõ sự đời, làm người làm việc đều là bậc nhất trong bậc nhất.
Tuy Địch Kỳ Dã không biết vì sao Chúc Ung không muốn tham dự quá nhiều vào công việc liên quan đến xuân vi, nhưng nếu lão nhân gia không chịu được mệt, Địch Kỳ Dã đương nhiên sẽ không làm khó. Bản thân Địch Kỳ Dã cũng thích vây xem ở một bên, giao nhiều việc cho Cố Chiêu đi làm, thế nên cũng phối hợp với lão gia tử giả ngu.
Nếu để cho Địch Kỳ Dã quyết định, hắn căn bản còn sẽ không phái mình đi làm trợ thủ cho Cố Chiêu, không biết thì học, làm sai thì sửa, hà tất ngay từ đầu đã phải cưỡng cầu mọi việc chu toàn? Con người đều là học tập từ những sai lầm.
Nhưng Địch Kỳ Dã cũng biết, ở thời đại này, hoàng gia không được phép đánh mất thể diện.
Vậy nên, Địch Kỳ Dã trước hết nghe lưu trình, dựa theo ý của Cố Liệt quy định phương hướng tổng thể, rồi mới đẩy công việc cho Cố Chiêu đi chuẩn bị. Trước khi chính thức đưa vào bố trí, Địch Kỳ Dã vẫn phải xem lại một lần, để ngừa bất trắc.
Cho tới lúc này, Cố Chiêu đều hoàn thành khá tốt dưới sự đồng lòng hợp sức của các vị đại thần, Địch Kỳ Dã bàng quan, Cố Chiêu làm việc, thật sự có hai phần bóng dáng của Cố Liệt —— biết tiếp thu ý kiến, nhưng không phải thiếu kiên định, đôi khi nhất châm kiến huyết, khiến người khác không dám khinh thường.
Địch Kỳ Dã yên lòng, nối thành ngữ với Chúc lão gia tử cũng rất là hưởng thụ, chủ yếu do Chúc lão gia tử không chỉ biết nối thành ngữ, còn giỏi dẫn ra những câu chuyện nhỏ, kể sinh động như thật, thỉnh thoảng làm Địch Kỳ Dã mê mẩn đến quên cả ăn cơm.
Địch Kỳ Dã đã quên ăn cơm, vậy Cố Liệt đương nhiên càng không nhớ được, hơn nữa gần đây Cố Liệt luôn là dáng vẻ giăng đầy mây đen, khiến các vị đại thần nơm nớp lo sợ, hình thành đối lập rõ ràng với bầu không khí hài hoà của Lễ Bộ.
Vì sao vẻ mặt Cố Liệt một ngày khó coi hơn một ngày?
Cố Liệt đang đợi hai việc.
Một là Túc Chính Đài và Cẩm y cẩn vệ điều tra vụ án minh bạch, triệt để.
Hai là Chúc Bắc Hà chủ động thú nhận.
Cố Liệt ẩn nhẫn không phát, đến khi vụ án đã điều tra xong, Chúc Bắc Hà vẫn không có động tĩnh, Cố Liệt liền gật đầu, cho vạch trần vụ án.
Ngày này lâm triều, Hữu ngự sử Mục Liêm bước ra khỏi hàng, tố công thần Đỗ Kha nhận hối lộ trái pháp luật, trung gian kiếm lời, đồng thời sát hại người tiếp nhận chức vụ Đạo đài Lương Truy Đạo Hồ Đường, ngăn cản Hồ Đường tố giác tình tiết phạm tội nhận hối lộ trái pháp luật. Thậm chí sau khi vụ án phát sinh, Đỗ Kha nguỵ tạo vụ án diệt môn Hồ Đường thành việc làm của lưu dân, khi quân võng thượng, còn dám dâng sớ thỉnh cầu phục hồi chức quan!
Mục Liêm còn xin tố Đại lý tự khanh Chúc Bắc Hà, Chúc Bắc Hà thân là Đại lý tự khanh, vậy mà lại tin vào lời nói phiến diện của thân tộc, chặn lại sổ con của Hồ Đường, tương đương giúp Đỗ Kha tranh thủ thời gian sát hại Hồ Đường, làm trái trách nhiệm của bề tôi, tội như đồng loã!
Mục Liêm mặt vô cảm nói câu đầu tiên, trong lòng bách quan đã giật mình nhảy dựng, chờ Mục Liêm nói xong, cả triều đình nhìn đôi mắt bị lửa giận thiêu đốt của Bệ hạ, ngay hít thở cũng sợ tiếng quá to.
Chúc Bắc Hà hổ thẹn quỳ xuống đất, không tranh cãi không biện hộ, chỉ nói: “Thần có tội.”
Cố Liệt không chỉ thất vọng, thậm chí còn cảm thấy trái tim băng giá.
Đại lý tự khanh là chức vị gì? Hắn cai quản hình ngục thiên hạ, phúc thẩm hình án trên dưới triều đình Đại Sở, chủ thẩm những vụ án đặc biệt phức tạp hoặc những vụ án trọng đại.
Điều gọi là “thẩm nghiện bình phản hình ngục chi chính lệnh”, “thôi tình định pháp” “hình tất đương tội”, cần phải khiến “ngục dĩ vô oan”. Đại lý tự cùng với Hình Bộ và Ngự sử đài được hợp xưng là Tam pháp tư, cấu thành hệ thống giám sát tư pháp của vương triều Đại Sở. (1)
Người có thể đảm nhiệm Đại lý tự khanh, không những phải có năng lực, còn phải giữ nghiêm luật pháp, làm tấm gương mẫu mực.
Cho nên kiếp trước kiếp này, Cố Liệt đều lựa chọn Chúc Bắc Hà để gánh vác công việc này.
Kiếp trước, Chúc Bắc Hà giữ chức Đại lý tự khanh hai mươi năm, sau lại vì bệnh nặng mà từ quan dưỡng lão, tuy rằng Chúc gia cũng từng có vấn đề không mấy nghiêm trọng liên quan đến ích lợi thông gia, nhưng trong nhiệm kỳ chưa bao giờ xuất hiện sai sót mức độ này.
Vậy mà lặp lại một đời lại xảy ra sai lầm.
Hơn nữa Hồ Đường còn là một quan viên tài giỏi, dùng năng lực của bản thân để bình ổn nạn hạn hán thành Bình Xuyên, sao có thể không khiến Cố Liệt thương tiếc!
Càng quan trọng hơn là, một đại án diệt môn như thế này, vậy mà Chúc Bắc Hà không nhanh chóng thành thật nhận sai, một hai phải chờ đến bị vạch trần trên triều mới đứng ra nhận tội.
Đường đường Đại lý tự khanh, lại cứ như vậy bị tước mũ ô sa ngay giữa triều đình, nhốt vào quan ngục Túc Chính Đài.
Thanh minh còn chưa tới, mà mưa đã rơi đến lạnh lẽo lòng người.
*
Vụ án này nói đến cùng, vẫn liên quan tới quan hệ bám váy, Chúc Bắc Hà bị kẹp chặt ở giữa, mặc dù thật sự thất trách, nhưng không phải biết rõ hành vi phạm tội của Đỗ Kha vẫn to gan bao che, mà cũng là bị lừa.
Lại phải kể đến nạn hạn hán ở thành Bình Xuyên Ung Châu.
Nơi này thuộc về Lương Truy Đạo, người đảm nhiệm Đạo đài, vốn là hàng tướng Tín Châu, công thần lập Sở, Đỗ Kha.
Tên Đỗ Kha này có mấy phần bản lĩnh, xem Cố Liệt nhớ mãi không quên nạn hán hạn ở Bình Xuyên, kiếp này lập tức đổi thành Hồ Đường, đã có thể thấy.
Nói trắng ra, Đỗ Kha là một kẻ vũ phu, hoàn toàn không có năng lực quản lý chính sự.
Cho nên, gã cũng vì công tác không chuyên cần, mà bị Giám sát ngự sử Ung Châu, giám sát địa phương thuộc Ngự Sử đài, tố. Lần tố này, Ngự sử đài duyệt xong, dĩ nhiên phải phạt.
Hình phạt, không chỉ là phạt ngân lượng khiến gã xót đứt ruột, mà còn bị nghiêm khắc đánh đình côn dưới sự theo dõi của Giám sát ngự sử Ung Châu.
Đỗ Kha nào chịu được cơn giận làm quan văn chết tiệt này? Nghe nói có thể từ quan, lập tức hùng hùng hổ hổ đem quan đi từ.
Vào lấp vị trí này, là Hồ Đường.
Hồ Đường vừa nhậm chức, đúng lúc gặp đại hạn thành Bình Xuyên. Sau khi Đỗ Kha không còn là “quan lão gia” nữa, cảm nhận được thân phận chênh lệch, lúc ấy đã sinh lòng hối hận, gã muốn tóm được nhược điểm sai lầm của Hồ Đường, nhưng không ngờ Hồ Đường lại tài giỏi như vậy, không những giải quyết tốt nạn hạn hán, sổ sách gọn gàng, kịp thời cứu tế, mà còn được Cố Liệt hạ chỉ đặc biệt ngợi khen.
Ngay cả anh ruột của Hồ Đường, là tướng lĩnh Bắc Yến đã chết đó, cũng được Bệ hạ truy tặng anh danh.
Những chuyện này đã đủ khiến Đỗ Kha ghen ghét, gã càng không ngờ tới, Hồ Đường còn là một người nghiêm túc và cứng đầu, sau khi xử lý xong nạn hạn hán, Hồ Đường thậm chí còn lấy sổ sách trong nhiệm kỳ của Đỗ Kha ra hạch toán lần nữa.
Công bằng mà nói, hành động này của Hồ Đường, chẳng qua là trách nhiệm thuộc bổn phận, dù sao mỗi kỳ cuối năm, làm Đạo đài, sẽ phải báo cáo sổ sách cho thượng cấp Tri châu. Nếu thu chi trong sổ sách không rõ ràng, thì sẽ không thể vào kinh hạch toán với Hộ Bộ. Nếu không qua được cửa của Hộ Bộ, sẽ phải đi quan ngục của Ngự sử đài đưa tin.
Tai mắt trong phủ Đạo đài Lương Truy Đạo tìm tới nói cho Đỗ Kha, Đỗ Kha lập tức hoảng.
Vì sao hoảng? Bởi vì Đỗ Kha thâm ô bao nhiêu tiền, trong lòng chính gã rõ ràng, đó chính là một số tiền khổng lồ.
Đầu tiên Đỗ Kha cầu trời khấn đất lạy Bồ Tát, âm thầm cầu nguyện Hồ Đường đừng tra ra thâm hụt. Nhưng lâm thời ôm chân Phật là vô dụng, Hồ Đường không những điều tra ra, còn bị khoản tham ô kếch xù này hoảng sợ, viết sổ con thâu đêm, gửi đi Đại lý tự ở kinh thành.
Đỗ Kha biết, quyển sổ con này vào kinh, cái đầu trên mình gã liền cách ngày rơi xuống đất không xa.
Việc thu phát sổ con do Bố chính tư phụ trách, căn bản không có khả năng đánh tráo, vậy chỉ có thể xuống tay từ Đại lý tự khanh.
Đại lý tự khanh là Chúc Bắc Hà, là người thành thật có tiếng, không có khả năng nhận hối lộ. Nhưng Chúc Bắc Hà cũng là hiếu tử có tiếng, cao từ* nhà hắn họ Tả, nhìn họ đã biết là người Tả gia, một trong năm họ lớn của gia thần. (*Cao từ: cách gọi mẹ)
Người nhi tử của Đỗ Kha cưới chính là đích nữ chi trưởng của Tả gia.
Vì thế rẽ trái ngoặt phải, lão phu nhân Chúc gia nghe nói thông gia phạm hồ đồ, lấy một rương quan bạc, hiện tại đã biết lỗi rồi, nhưng sổ con đưa đến tay nhi tử của bà, sợ là sẽ mất mạng.
Lão phu nhân tự cho là khôn khéo, nhi tử nhà mình chính là đường đường Chính tam phẩm đại quan, công thần sớm nhất cùng đi theo Bệ hạ đánh thiên hạ lập Sở, chẳng qua là chuyện một rương bạc mà thôi, rút bớt một quyển sổ con, có cái gì to tát? Một việc cỏn con như thế cũng không chịu giúp nhà mẹ đẻ của bà, bà sinh thằng con này ra có ích lợi gì?
Vì mặt mũi của nhà mẹ đẻ, cũng vì áp chế nhi tử, lão phu nhân Chúc gia sống chết không chịu ăn cơm, bắt Chúc Bắc Hà hạ thủ lưu tình với thông gia.
Chúc Bắc Hà đồng ý là phạm pháp, không đồng ý là bất hiếu, buồn khổ hai ngày, thật sự bị mẫu thân ầm ĩ đến không chịu được, còn từng tìm Khương Dương tố khổ, nhưng Khương Dương khuyên nhủ nửa ngày, về nhà mẹ già vẫn không chịu ăn, mắt thấy sắp ngã bệnh đến nơi, vậy phải làm thế nào đây? Thôi đồng ý đi.
Có lẽ ở một khắc quyết định phạm pháp đó, Chắc Bắc Hà đã biết rõ việc này sẽ không yên, nhưng Chúc Bắc Hà trăm triệu không ngờ tới, dưới sự thống trị nhận lý không nhận người của Cố Liệt, mà Đỗ Kha lại dám làm ra chuyện như vậy.
Đỗ Kha đương nhiên không chỉ tham ô một rương bạc, nhận được tin chắc chắn từ Tả gia, gã liền ra tay với Hồ Đường.
Vì thế, một lũ người dưới sự tiếp ứng của nội gián vào phủ Đạo đài, sát hại cả nhà Hồ Đường, còn cho toàn bộ phủ nha một mồi lửa. Đỗ Kha dẫn theo người kêu trời kêu đất đuổi đến hiện trường, lập tức bắt đầu lùng bắt “lưu dân” phạm án khắp thành, làm chuyện lưu dân giết quan viên ồn ào xôn xao.
Nếu hỏi Đỗ Kha có tài năng quản lý chính sự không, từ việc gã vu oan cho lưu dân đã có thể nhìn ra.
Cái gì gọi là lưu dân? Dân chúng lưu lạc, gọi là lưu dân.
Nếu án kiện này xảy ra vào năm trước, khi vừa mới lập triều, nói không chừng Ngự sự đài sẽ không sinh ra nghi ngờ, rốt cuộc khi đó Sở Triều vừa mới thành lập, thật sự có rất nhiều lưu dân còn chưa thu phục.
Nhưng Sở Triều vừa khai triều, Cố Liệt đã thiết lập trọng tâm quản lý chính sự là lấy trọng nông an dân làm đầu, cổ vũ lưu dân trở lại đồng ruộng khai khẩn, ban hành chính sách thiết thực vô cùng ưu đãi. Đồng thời Hộ Bộ cùng địa phương mất ăn mất ngủ thực hiện chế độ hộ tịch, đăng ký thành sách, dùng ruộng nuôi dân, dùng ruộng quản dân.
Trải qua hơn một năm nỗ lực, có thể nói, về cơ bản Đại Sở đã tiêu trừ sự tồn tại của những làn sóng lưu dân lớn. Cho dù có, những người này cũng chỉ dám trốn trong núi sâu rừng già, vì họ không có công văn hộ tịch, căn bản không có khả năng vào thành. Càng đừng nói đến chuyện tụ tập thành nhóm, ẩn núp trong thành giết hại mệnh quan triều đình.
Ngay đến thời thế còn không biết rõ, bị Túc Chính Đài tra tận gốc là điều đương nhiên.
Vụ án này có thể nói là tuy tàn nhẫn nhưng không phức tạp, toàn tộc Đỗ Kha đã bị bắt giữ, đang trên đường áp giải đến kinh thành.
Vấn đề nằm ở trước mặt Cố Liệt là, rốt cuộc nên xử lý Chúc Bắc Hà như thế nào.
*
Mỗi tháng Mục Liêm tiến cung ba lần, đây là lịch của Ngự y Trương lão, để châm cứu điều dưỡng cho hắn, tận lực giúp hắn sống được lâu hơn.
Có đôi khi bản thân Mục Liêm không nhớ, Khương Duyên cũng nhớ rất kỹ, thậm chí chỉ cần không bận, nhất định sẽ đưa hắn đến cửa Thái Y Viện rồi mới đi.
Mỗi lần Mục Liêm châm cứu xong, đều sẽ trộm chạy đi gặp sư phụ, nhưng Vị Ương Cung nào phải nơi có thể tuỳ tiện tới, mỗi lần hắn đều bị Cẩm y cận vệ ôn hoà lễ độ ngăn cản.
Ai ngờ hôm nay nghe ngóng ra, sư phụ và tiểu tiểu sư đệ đang ở Lễ Bộ, Mục Liêm liền lập tức nhảy tới, vì làm sư phụ vui vẻ, nhanh chóng gia nhập trò chơi nối thành ngữ ấu trĩ này, cùng Địch Kỳ Dã và Chúc lão gia tử, trở thành hội ba người vui vẻ rất chói mắt ở đại đường Lễ Bộ.
Định Quốc Hầu vừa tới đã dùng tư duy siêu phàm của mình gây choáng toàn trường, bản thân Chúc lão gia tử chính là một vị trưởng giả hiền lành hoà ái, hơn nữa hai người đã chơi hai ba ngày, không quen cũng thành quen.
Nhưng kia là Hữu ngự sử vừa điên vừa tàn nhẫn, dám tố cáo Đại lý tự khanh trên Phụng Thiên Điện đó!
Không ít người trộm ngắm Mục Liêm, mãi đến khi Cố Chiêu thuận tay nhẹ nhàng gõ gõ chặn giấy, mới đều cúi đầu.
Mục Liêm không thèm để ý chút nào, vẫn hỏi sư phụ như ngày thường: “Bao giờ ngài về nhà?”
Đã thoả thuận mười ngày nửa tháng sẽ ra ngoài ở một lần, nhưng dáng vẻ gần đây của Cố Liệt làm Địch Kỳ Dã không yên tâm, vì thế chỉ nói: “Thêm một thời gian nữa.”
Mục Liêm không cao hứng cho lắm, miệng có thể treo được chai dầu, chơi thêm vài vòng với sư phụ, cảm thấy còn không bằng về nhà chơi với Khương Duyên, chạy rồi.
Chúc lão gia tử giống như không có nghe thấy gì hết, vui vui vẻ vẻ kể câu chuyện nhỏ cho Địch Kỳ Dã.
*
Vài ngày trôi qua, xuân vi sắp bắt đầu, Đỗ Kha cũng bị áp giải tới rồi.
Sáng sớm khi Cố Liệt dậy, cũng kéo Địch Kỳ Dã lên theo: “Cùng thượng triều với quả nhân.”
Mặc dù bản thân không đi thượng triều, nhưng không phải tin tức của Địch Kỳ Dã không linh thông, Khương Dương cũng tới chỗ hắn xin trợ giúp, đương nhiên hắn biết đã xảy ra chuyện gì.
Nếu không phải biết, tối hôm qua Địch Kỳ Dã đã nổi giận rồi.
Ăn lăn qua ăn lộn lại, dù có là thần tiên thật thì cũng không chịu nổi. Mấy ngày trước Địch Kỳ Dã mắng mỏ Cố Liệt là gia súc, chỉ từ phương diện nào đó mà nói, hoàn toàn không nói sai.
Địch Kỳ Dã nhìn Cố Liệt trong gương, trở tay nắm lấy bàn tày đang chải đầu cho mình, không nói điều gì.
Nỗi lòng Cố Liệt được xoa dịu, hắn cúi đầu xuống, đúng lúc xuyên qua cổ áo trông thấy thật nhiều chứng cứ phạm tội màu anh đào, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, nét mặt lại không còn căng thẳng như vậy nữa.
————————————————————————
Chú thích:
(1) “Thẩm nghiện bình phản hình ngục chi chính lệnh”, “thôi tình định pháp” “hình tất đương tội”, “ngục dĩ vô oan”: đây là nhiệm vụ, tôn chỉ của Đại lý tự, đại ý là thi hành chính lệnh tra xét, phúc thẩm những vụ án đã xử, không dùng tình cảm chỉ theo pháp luật, hình phạt tất phải tương xứng với tội, phải làm trong ngục không có oan khuất
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.