*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hán kế thừa thể chế của Tần, mà vương triều đại nhất thống từ thời Hán, bất luận mặt ngoài tôn sùng cái gì, nòng cốt của nó thường vẫn là ngoại nho nội pháp. Cực kỳ cường điều tôn quân, cường điệu cha mẹ không bằng thân thể đế vương. Nhưng vào những thời điểm cần thiết, lại muốn dùng nhân nghĩa đạo đức để bắt chẹt người khác.
Nói như thế nào đây?
Ví dụ như việc ngôn quan nói thẳng để thượng gián.
Ngoại trừ thời đại nào đó mà văn thần độc đại, ngôn quan có nói hợp lý nữa, có phù hợp với chức vụ ngôn quan hơn nữa, đế vương không dùng được đạo lý để đè người, vẫn có thể bê hiếu đạo ra để đè người.
Bởi vì đế vương là quân phụ, tất cả mọi người trong thiên hạ đều là nhi tử của đế vương, ngươi giáp mặt chỉ vào mũi đế vương nói hắn làm không đúng, vọng nghị tôn trưởng, kẻ làm nhi tử như ngươi chính là bất hiếu.
Không coi đế vương là quân phụ, nâng tầm quan điểm lên vô hạn mà nói, ngươi chính là bỏ quốc bỏ gia, ngươi là kẻ bất nhân bất nghĩa.
Đế vương không thể động tới ngôn quan, nhưng điều ngươi đi địa phương khác một cái, sau đó lấy tội bất hiếu ra để trị ngươi, đừng nói con đường làm quan kết thúc, ngay cả người, cũng làm đến kết thúc luôn.
Đây là lý do Địch Kỳ Dã nói hai quyển sổ con này đều có vấn đề.
Quyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-giap-sat-dong-de-vuong/1190734/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.