Đô thành Yến Triều. Đường phố, lâu phường nơi nơi tiêu điều, có thể tìm được phương pháp chạy trốn, đều đã chạy ra ngoài, không tìm được hoặc là không dám chạy, đều đang chờ đợi ngày Sở quân phá vỡ cổng thành bước vào. Các bá tánh thì thầm khe khẽ, bọn họ nghe nói, binh thần Đại Sở Địch Kỳ Dã đã sắp đánh tới đây rồi. Nhưng những lời đồn đãi ấy, cũng không có truyền vào trong cung. Dương Bình sống mơ mơ màng màng, hắn không dám tỉnh lại, vì thế chỉ cần là thứ có thể làm hắn sống trong mộng, bất luận là rượu mạnh, nha yên hay thuốc an thần, hắn đều nhét hết toàn bộ vào miệng mình. Hắn rất sợ phải tỉnh táo dù chỉ một giây một phút, một khi nghĩ đến kết cục thành phá quốc vong cuối cùng, hắn liền không kiềm chế được muốn khóc thảm thiết. Người hầu trong cung đều rất sợ hãi, đại bộ phận trốn ở trong cung điện mà mình phụ trách hầu hạ quét tước, một bộ phận nhỏ tự ý tụ lại trong tẩm cung của Dương Bình, bọn họ nghĩ, dù Sở quân có muốn giết, cũng là giết Dương Bình, hẳn sẽ buông tha những người đáng thương vô tội như bọn họ. Bởi vậy tẩm cung của Dương Bình ngược lại còn náo nhiệt hơn so với ngày thường, đám người hầu sợ hắn tỉnh táo sẽ lại đánh mắng bọn họ, vì thế đều tích cực đưa thêm rượu đưa thêm thuốc, còn tấu nhạc ca múa, hầu hạ còn tận tâm hơn so với trước kia. Ngày này có người hầu tới báo, nói Vương hậu đã mất, nguyên nhân chết là sau khi đẻ non thân thể suy yếu, không thể gắng gượng được nên đã đi rồi. Dương Bình đờ đờ đẫn đẫn lên tiếng, tiếp tục uống rượu. Nhưng đám người hầu lại dâng lên một phong thư cho Dương Bình, nói là di thư tìm thấy trong cung của Vương hậu. Lúc này mới khiến Dương Bình cảm thấy hứng thú. Hắn nghĩ, hẳn là Vương thị luỵ tình với hắn, trước khi chết vẫn lưu luyến, nên đã viết xuống những lời dặn dò tràn đầy tình ý chân thành tha thiết cho hắn. Bởi vậy, tình yêu cảm động của Đế Hậu bọn họ, cũng sẽ trở thành một đoạn giai thoại. Hắn hớn hở mở thư ra xem. “Liễu thị vừa vào cung đã bị ban cho thuốc phá thai, sau đó sống sâu trong hậu cung, ngày ngày ở bên ngươi. Ngươi sai người khoét đứa con của mình khỏi bụng của ái thiếp, vứt thây nơi hoang dã. Dương Bình, ngươi độc ác vô tình như vậy, ông trời há có thể để lại mạng cho ngươi?” Dương Bình đan xen sợ hãi và giận dữ, bóp chặt lá thư quát lớn: “Kẻ nào! Là kẻ nào viết thư tạo phản! Là kẻ nào!” Thấy hắn như điên như cuồng, khoé miệng trào ra bọt mép, đám người hầu vây lên, cầm rượu mạnh trộn với nha yên rót xuống họng hắn, chỉ sợ hắn lên cơn điên. Một lát sau, Dương Bình lại yên tĩnh, trên mặt là nụ cười mờ mịt, cái ly trong tay tự động đưa rượu ngon đến bên miệng. Đám người hầu thở phào nhẹ nhõm, tiếng tấu nhạc tiếng ca múa lại vang lên. Ngoài cung, trên một con đường nhỏ không thu hút. Vương thị mặc quần áo vải thô, gắt gao nắm chặt lấy tay của mẫu thân Nguỵ thị, các nàng đi theo phía sau mật thám Sở quân, vội vàng lên một chiếc xe ngựa. Mật thám ngồi trước xe, nhanh chóng đánh xe tới cổng thành, đút mười lượng bạc cho quân lính gác cổng, liền thành công ra khỏi cửa thành, một đường đi về hướng đại doanh Sở quân ở Tần Châu. Xe ngựa chạy như bay về phía trước, Vương thị không nhịn được nhấc lên màn xe, nhìn về phía cổng thành càng ngày càng xa cùng với một góc còn thấy được của hoàng cung Yến Triều, hồi tưởng lại những ngày tháng trong cung hoang đường bất kham đó, cuối cùng cũng đã có cảm giác chân thật rằng mình đã chạy thoát. Nàng rốt cuộc không nín được những giọt nước mắt nóng hổi nữa, nằm trong lòng mẹ đẻ Nguỵ thị bật khóc nức nở. Đôi tay nhỏ gầy của Nguỵ thị ôm lấy nữ nhi, tựa như sau mỗi lần nữ nhi bị người ta ức hiếp khi còn nhỏ, điều duy nhất nàng có thể làm, là dịu dàng vỗ về tấm lưng của nữ nhi. Nàng vừa đau lòng vừa cảm thấy khuê nữ của mình thật giỏi giang, hai mẹ con nàng thật sự đều sống sót, nhất định, có thể sống một cuộc sống tốt phải không? * Lời đồn đãi trong đô thành Yến Triều vẫn rất chuẩn. Địch Kỳ Dã đúng là sắp đến đô thành rồi, quân của hắn đã đến dưới thành Tấu Phong. Mặc dù Địch Kỳ Dã luôn cảm thán “sau khi Huyền Minh chết, Bắc Yến không còn tướng có thể chiến”, nhưng trận nên đánh vẫn cứ phải đánh, không chỉ bởi vì hắn không chịu ngồi yên, mà còn vì hắn rất cần mượn cơ hội này để trút hết ra những bực bội nghẹn đầy trong lòng. Đi chỗ nào nói lí lẽ được đây, trước nay đều là Địch Kỳ Dã hắn làm cho người khác phát điên, lần này lại bị thiên la địa võng của Cố Liệt ụp vững vững chắc chắc, mà nói tới vẫn là Địch Kỳ Dã hắn không có lý, cái này khiến cho Địch Kỳ Dã chẳng biết làm sao. Vậy dùng cái gì để giải sầu? Chỉ có đánh trận. Đánh xong trận này, Cố Liệt sẽ phải về đại doanh Tần Châu hội hợp với Khương Dương, để thuận tiện cho Địch Kỳ Dã đi đánh thành Tất Lân, cản trở Lục Dực. Lần gặp lại tiếp theo, chính là thời điểm Cố Liệt được nghênh đón vào đô thành Yến Triều, chuẩn bị đăng cơ. Lúc trước Địch Kỳ Dã cũng không cảm thấy việc Cố Liệt đăng cơ có vấn đề gì, nhưng chuyện tới trước mắt, hắn rốt cuộc không thể tiếp tục không để trong lòng được nữa. Dẫu sao hắn không phải thật sự không tim không phổi. Cố Liệt đã chuẩn bị tâm lý từ trước về dáng vẻ bực bội, giận lại không có chỗ trút của Địch Kỳ Dã. Con người Địch Kỳ Dã, tuy kiếp trước cũng tuỳ hứng làm bậy, nhưng bất luận là kiếp trước hay kiếp này, nếu nói rằng hắn chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, thì thật sự quá oan uổng cho hắn. Nếu không phải lo lắng cho tính mạng của bộ hạ, Địch Kỳ Dã hà tất khăng khăng biến mình thành cô độc. Nhưng cái lo lắng này của hắn, cũng thật sự xuất phát từ chính bản thân hắn. Muốn rời khỏi hắn bảo mệnh thăng quan? Cầu còn không được. Muốn đi theo hắn hy sinh vì hắn? Nghĩ cũng đừng nghĩ. Đời trước Cố Liệt bị cái sự biệt nữu này của hắn tức đến suýt hộc máu, đời này, Cố Liệt quả thật có chút ý tưởng gậy ông đập lưng ông. Một người không bao giờ chịu nợ nần người khác nay lại nợ, chính là bộ dạng của Địch Kỳ Dã bây giờ. Đáng thương không? Đáng thương. Thoải mái không? Thoải mái. Cố Liệt vừa thấy hắn đã muốn cười, tuy rằng trong lòng mới cười hai tiếng đã lại mềm lòng, trước khi đánh thành Tấu Phong, hắn nhìn Địch Kỳ Dã vẫn là dáng vẻ một con sói đang bị treo trong võng săn đầy khốn đốn, buồn cười hỏi: “Chơi nối thành ngữ không?” Cố Liệt nhớ rõ Địch Kỳ Dã từng nhắc đến, ở thời đại xa xôi mà ban đầu hắn sống, lúc nhàm chán, hắn thích gọi đội đại tá cấp dưới cùng chơi cái này với hắn. Địch Kỳ Dã nằm ở trên ghế dựa, ỉu xìu nói: “Ngươi bắt đầu đi.” “Tửu hậu thất ngôn.” (Rượu sau nói lỡ) Đây là cụm từ thứ nhất mà Địch Kỳ Dã nói ra vào lần đầu tiên uống say trước mặt hắn, khoe khoang thành ngữ bốn chữ. Địch Kỳ Dã hẳn là cũng nhớ tới, nghiêng đầu qua nhìn Cố Liệt, nói tiếp: “Ngôn đa tất thất.” Nhiều phiền toái như thế này, đều là bắt đầu từ ngôn nhiều tất thất. Cố Liệt nối tiếp: “Thất hồn lạc phách.” Địch Kỳ Dã nối càng nhanh hơn: “Phách đãng hồn phi.” Cố Liệt nhìn con thiêu thân đã từng làm hắn phách đãng hồn phi trước mắt, cười cười, gằn từng tiếng mà nối tiếp: “Phi nga phác hoả.” (Thiêu thân lao đầu vào lửa) “…… Có phải ngươi đang cố ý cười nhạo ta không,” Địch Kỳ Dã nghiến răng nghi ngờ hỏi. Cố Liệt một bộ không hiểu lý do: “Sao lại nói vậy?” Địch Kỳ Dã rũ mắt cẩn thận nghĩ, ngồi dậy từ ghế dựa, càng nghĩ mày nhăn càng chặt, sau đó đi vài bước đến bên Cố Liệt, nhảy lên ngồi trên bàn lớn, cúi đầu nhìn hắn: “Lúc trước ta vẫn luôn không phân biệt được ngươi là khờ thật hay là giả ngu.” Cố Liệt truy vấn như cảm thấy rất hứng thú: “Vậy ngươi cảm thấy, ta rốt cuộc là khờ thật hay là giả ngu?” “Hư hư thực thực, giả giả thật thật, Chủ Công, ngài trí kế vô song nha,” Địch Kỳ Dã khoanh tay trào phúng. Cố Liệt giải thích cho bản thân mình, nói: “Nếu ngươi nói về chuyện động tâm, thì đúng là ta hiểu được khá muộn.” Địch Kỳ Dã nhất châm kiến huyết mà chỉ ra: “Không hiểu cũng không cản trở ngươi tính kế ta.” “Thứ ta dùng đều là dương mưu, lại không phải quỷ kế,” Cố Liệt cũng đứng lên, dựa vào Địch Kỳ Dã, cúi đầu nhìn hắn, cười cười, “Ta đã chủ động thừa nhận rồi, vẫn tức giận?” Quả nhiên như vậy, Địch Kỳ Dã hoàn toàn không kinh ngạc chút nào. “Mưu tính sâu xa”, “Tài đế vương trời sinh”, trên sách sử viết như thế nào? Địch Kỳ Dã hắn sao lại để sắc đẹp u mê tâm hồn, quên mất luôn điểm mấu chốt như vậy cơ chứ? Địch Kỳ Dã bất mãn với loại cảm giác áp bách này của Cố Liệt, duỗi tay túm lấy áo ngoài của hắn, tức giận nói, “Tại sao ngươi nhất định phải miễn cưỡng ta.” Cố Liệt thở dài nói: “Ta muốn ngươi sống sót, sống thật khoẻ mạnh, lý do này không đủ ư?” Địch Kỳ Dã ngẩn ra, cũng nghiêm túc lên, tay hắn buông ra áo ngoài của Cố Liệt, ngược lại đặt lên ngực Cố Liệt, nói với Cố Liệt rằng: “Ngươi đừng cõng ta trên lưng ngươi. Ngươi chỉ cần đặt ta ở đây thôi.” “Muộn rồi.” Cố Liệt trả lời vừa nhanh, lại vừa đương nhiên. “Ngươi,” Địch Kỳ Dã vừa mềm lòng vừa tức giận, “Chủ Công, ta rất lợi hại, ta là binh thần của Đại Sở ngươi, vì sao ngươi luôn coi thường ta.” Đôi mắt đen đặc như bóng đêm của Cố Liệt nhìn hắn chăm chú, nghiêm túc nói: “Địch tướng quân, không phải ngươi không lợi hại, là ngươi quá lợi hại. Nếu ta coi thường ngươi, rất nhiều chuyện, ta căn bản không cần phải đi làm.” Hoàn toàn nói không thông. Địch Kỳ Dã thở dài bất đắc dĩ, để đầu lên ngực Cố Liệt, nhớ tới mình đã từng kiến nghị Mục Liêm nhốt Khương Duyên vào nhà lao, bỗng nhiên cười: “Nếu ta không muốn thì sao, ngươi còn có thể giam ta lại chắc?” Cố Liệt duỗi tay nâng cằm Địch Kỳ Dã lên, nâng lên đầu hắn, đối diện với tầm mắt của mình, nửa nghiêm túc nửa vui đùa nói: “Có gì mà không thể?” Đến lúc đã tới đường cùng, đời trước từng khoá người ở trong cung một lần, nếu đời này Địch Kỳ Dã vẫn gàn bướng hồ đồ, hắn không ngại làm thêm lần nữa. Địch Kỳ Dã nheo mắt lại: “Ngươi nghiêm túc?” Cố Liệt học hắn nhướng mày: “Ngươi thông minh như thế, ngươi đoán đi?” “Ngươi có thể thử xem, xem ta có thể khoanh tay chịu trói không.” Địch Kỳ Dã hừ nhẹ một tiếng, nháy mắt lại là binh thần Đại Sở tiêu sái kiệt ngạo. Cố Liệt không châm cái kíp nổ này, ngược lại nói: “Địch Kỳ Dã, ta đã bao giờ có nhất thì nửa khắc không tôn trọng ngươi chưa? Dù cho ngươi không thích những điều ta toan tính thay ngươi, cũng không phải ta đang ỷ thế hiếp người đúng không? Ngươi nhất định cứ phải thiết tưởng theo con đường cực đoan như vậy, không thể nghĩ kỹ lại sao?” Nói, Cố Liệt như là duỗi tay trong vô thức, dùng sức ấn ấn vầng trán. Lại đau đầu ư? Địch Kỳ Dã khẽ cắn môi. “Ta chưa nói sẽ không nghĩ.” Vừa nói ra xong, Địch Kỳ Dã đã cường điệu bổ sung thêm: “Ta là vì ngươi nên mới bằng lòng suy xét xem sao, ngươi phải nhớ cho kỹ đấy.” Nghĩ nghĩ lại nói: “Ta cũng không đảm bảo nhất định sẽ đồng ý.” Quả thực là không chịu ăn một tí thiệt thòi nào. Cố Liệt dùng một tốc độ thong thả sẽ không khiến sói hoang đề phòng, chậm rãi buộc chặt cánh tay, khoanh Địch Kỳ Dã vào lòng, tiếng nói bất đắc dĩ mà ôn nhu. “Ta đều nhỡ kỹ.” Toàn bộ đều nhớ rõ, một điều cũng chẳng thể quên. Địch Kỳ Dã không phục mà khiêu khích: “Không phải nói không hợp với lễ nghi sao? Hả?” Cố Liệt biết nghe lời phải mà buông người ta ra, xấu hổ nói: “Cầm lòng không đậu.” Sau đó mặt không đổi sắc mà nhìn theo bóng dáng chạy mất của Địch Kỳ Dã. Người này, thẹn thùng phải chạy, tức giận phải chạy, không phục cũng vẫn phải chạy. Cố Liệt cười cười, đầu lưỡi liếm qua hàm răng. Hắn thấy hơi đói. Đây là lần đầu tiên trong đời Cố Liệt cảm nhận được tư vị của đói khát. Nhưng Cố Liệt vẫn rất kiên nhẫn, cũng không nôn nóng, thậm chí bắt đầu thưởng thức cảm giác đói khát làm hắn cảm thấy mới mẻ này. Hắn không sốt ruột. * Tướng lãnh thủ thành thành Tấu Phong là một nhân vật. Hắn không thuộc về bất cứ một gia tộc nào trong tứ đại danh phiệt, cũng chưa bao giờ có bất cứ quan hệ gì với bọn họ. Ở dưới loại bối cảnh này của Bắc Yến, có thể bằng vào thực lực của mình để lên làm một tướng thủ thành, là thành tựu ghê gớm cỡ nào. Nhưng khốn cảnh mà trước mắt hắn gặp phải chính là, binh lính Sở quân đã đến dưới thành, hắn dẫn theo các tướng sĩ thủ hạ cố thủ vây thành, không người chi viện, không người quan tâm. Hắn ngồi suốt một đêm, làm ra một quyết định. Ngày tiếp theo, Sở quân đang định công thành, lại bỗng thấy một tướng lĩnh thủ thành Bắc Yến đứng lên tường thành. Hắn nhìn thiên quân vạn mã cường đại trước mắt, hô lớn: “Ta là thần tử của Yến, không thể hàng Sở!” Địch Kỳ Dã bĩu môi, cho rằng lại là một tiết mục tỏ lòng trung thành nhạt nhẽo. “Nhưng bá tánh vô tội!” Địch Kỳ Dã nhướng mày. “Ta tự nguyện chết, gánh lấy bêu danh hàng Sở. Sau khi ta chết thỉnh chư vị đồng liêu mở ra cửa thành, bảo vệ tính mạng của bá tánh.” Nói xong, hắn nhảy thẳng xuống không chút do dự. Trước khi hắn nhảy, Địch Kỳ Dã đã giục ngựa lao lên, đáng tiếc vẫn chậm một bước. Lúc này cửa thành mở toang, quân thủ thành quăng đi khí giới mũ giáp, điên cuồng chạy ra, khóc nức nở trước thi thể của tướng quân bọn họ. “Hậu táng!” Địch Kỳ Dã phân phó. “Vâng!” Địch Kỳ Dã quay đầu ngựa, nhìn về phía Cố Liệt được bảo vệ giữa tầng tầng cận vệ. Hôm nay từ biệt, Yến đô tái kiến. Đến lúc đó…… —————————————————————— Lời tác giả: Chủ Công kiểm soát route tình cảm loading 70% —————————————————————— Có ai xem Chủ Công vừa thấy lạnh gáy, vừa thấy nóng người không =)))))))) Chủ Công cúi đầu nhìn tướng quân cười mà tui quắn quéo deso hịu hịu Đêm nay bonus 1 chương chúc mừng năm mới nha
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]