Cố Liệt nhẹ nhàng phẩy tờ giấy một chút, đánh giá như đang ghét bỏ: “Không học vấn không nghề nghiệp, còn dùng thơ lung tung.”
Bài thơ 《 hành hành trọng hành hành 》 này nói về nỗi sầu hận biệt ly của người phụ nhân khi nhớ mong trượng phu đi xa nhà, trước không nói tới việc nó không thích hợp để dùng giữa quân thần, chỉ nói về chuyện ai là người đi xa, thì cũng nên là Cố Liệt đang an toạ ở đại doanh viết cho Địch Kỳ Dã đang xuất chinh ở bên ngoài.
Khương Dương xấu hổ mà thanh giọng, cắt đứt dòng suy nghĩ tự mình quơ cả mình vào của Chủ Công, chắp tay tạ tội, nói: “Cái này, ước chừng là Địch tiểu ca bị Khương Thông lừa gạt. Khương Thông từ nhỏ đã thích dùng mười chín bài cổ thi để trêu chọc cô nương, bị tộc lão phạt quỳ từ đường bao nhiêu lần, xem ra vẫn chưa biết sửa. Mạt tướng thân là đường huynh, có lỗi thiếu sót trong dạy dỗ, xin thỉnh tội thay cho Khương Thông.”
Truyền thuyết ít ai biết đến này rất thú vị, Cố Liệt cười khẽ tỏ vẻ lý giải: “Hẳn chỉ là vô tình mắc lỗi. Vẫn luôn có câu người không phong lưu uổng thiếu niên, cũng không cần trách móc hắn nặng nề quá.”
Khương Dương suýt nữa lập tức thuận miệng tiếp một câu, thế sao chẳng thấy ngài phong lưu gì hết vậy, bọn ta đều ngóng trông ngài phong lưu lấy một lần đây.
Nhưng rốt cuộc Khương Dương thận trọng, vẫn nhịn xuống, nghĩ tới nghị luận trong tộc, thuận thế thử: “Vốn dĩ trong quân chỉ có Chủ Công và tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-giap-sat-dong-de-vuong/1190689/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.