Mục Liêm ngồi trên lưng ngựa ngật trái ngưỡng phải, vó ngựa vang lộc cộc, đầu Mục Liêm choáng váng từng cơn, thời tiết đóng nước thành băng, máu trào ra từ vết kiếm thương phía sau lưng hắn quện vào quần áo, cùng kết thành băng, rồi kỳ diệu mà chống thẳng tấm lưng, khiến hắn không đến mức ngã xuống.
Chủ Công của tiểu sư đệ nói, ngươi quay về Phong Tộc trước, năm ngày sau lại tới.
Hiện tại là ánh nắng ban mai của ngày thứ năm.
Hắn muốn đi gặp tiểu sư đệ.
*
Về Phong Tộc, ngày thứ nhất, Ngô Côn thu được tin tức Cố Liệt và Địch Kỳ Dã ra ngoài săn thú, lập tức chuẩn bị đánh lén Đại Sở, những lão thần khuyên nhủ bị Ngô Côn giết mất hai người, nhất thời không có ai dám khuyên tiếp.
Mục Liêm theo tôn chỉ làm hoà thượng một ngày thì gõ mõ một ngày, nếu lúc này hắn vẫn là phụ tá Phong Tộc, vậy nên làm việc trung quân, hắn bước ra khỏi hàng nói: “Thần cho rằng không thể.”
Ngô Côn hỏi sao không thể?
Mục Liêm nói ngươi đánh không lại.
Ngô Côn tức giận mắng hắn là quái vật yêu ngôn hoặc chúng, nếu không phải niệm công lao ngày trước, nhất định sẽ lập tức xử tử hắn.
Nếu bị xử tử, sẽ thành vì can gián thẳng thắn mà bị giết, có thể kiếm cái thanh danh thần tử chính trực.
Mục Liêm vuột mất cơ hội tốt tuyệt hảo, trong lòng oán trách Ngô Côn: Nên giết thì không giết, không nên giết lại giết lung tung, hiện tại giết ta, ta còn cần cực cực khổ khổ chạy đi đầu Sở hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-giap-sat-dong-de-vuong/1190686/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.