“ Nếu mà ngươi ngất xỉu, bổn cẩu sẽ ăn thịt ngươi.”
Tiểu cẩu ngồi trên giường, ánh mắt lập loè nhìn Trần Thiên Nam, hé cái miệng toàn răng nhọn ra nói. Trần Thiên Nam lồm cồm bò từ dưới đất dậy, mắt vẫn mở trợn trắng dã mà nhìn Tiểu Vàng.
“ Tiểu Vàng ngươi là yêu thú ?”
Tiểu cẩu lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, cái chân trước đưa lên đầu vuốt vuốt lông cẩu trên đầu, tiêu sái nói.
“ Hừ, ta là một con tiên cẩu, mấy con vật nhỏ đừng có đem ra so sánh với bổn cẩu.”
Trần Thiên Nam không khép được miệng lại, không ngờ lần đó ra bên ngoài Thăng Long Thành, hắn lại rước phải một con yêu cẩu, may mà đến giờ hắn vẫn chưa bị con yêu cẩu này ăn thịt.
“ Cứu ,có ai không cứu ta, ở đây có một con cẩu yêu.”
Vừa la Trần Thiên Nam vừa chạy ra bên ngoài, nhưng vừa mới chạm tay cửa thì cả người bị một hấp lực không thể chống cự kéo lại, rơi xuống trên giường ngay chỗ tiểu cẩu.
“ Cẩu ca, ta còn mẹ già con thơ, cẩu ca đừng có ăn thịt ta được không, tha cho ta đi mà.”
“ Im miệng cho ta.”
Tiểu cẩu trợn mắt cẩu lên quát một tiếng, Trần Thiên Nam lập tức ngậm miệng lại, trong lòng đang hối hận không thôi, vì chút lòng thương hại mà lại nhặt về một con yêu cẩu, bây giờ thì sắp chui vào bụng cẩu chơi một hồi.
“ Yên tâm đi Tiểu Nam, ta không ăn cái loại như ngươi đâu, ta còn phải cảm tạ ngươi đã cứu ta một mạng nữa.”
Trần Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-de/1034126/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.