Chương trước
Chương sau
Cuối cùng cũng đến ngày tông môn khảo thí, sáng sớm tất cả đã dậy từ sớm chuẩn bị cho tông môn khảo khí, trước khi lên đường 6 người tụ lại cùng đồng thanh hô.
“ Chúc tất cả huynh đệ gặp may mắn.”
Ngay cả người lạnh lùng như Âm Thiên Hàn cũng mở miệng nói. Sau đó cả 6 người mở cửa phòng tập trung xuống sảnh đường của Sơ Thí Đường, Trần Thiên Nam đếm sơ sơ cũng phải đến 10 nghìn người, quả thật là một con số lớn.
Khi trời đã sáng hẳn, chấp sự của Sơ Thí Đường là một lão đầu râu tóc đã bạc dẫn đường cho tất cả tiến về tông môn ở trên núi.
Con đường dẫn lên núi lúc này trở nên vô cùng não nhiệt, cả một đoàn dài thiếu niên, thiếu nữ theo sau lão đầu chấp sự đi lên núi, tất cả chỉ im lặng đi không ai nói một câu nào. Khi đi qua cánh cổng và tấm bia đá lần trước, Trần Thiên Nam mới nhìn lại chữ trên tấm bia đá, khẽ đọc “ Nam Thiên Tông” thật là có duyên, tên tông môn lại giống tên của hắn chỉ là đảo lại hai chữ mà thôi.
Đoàn người đi 2 canh giờ ( tác giả chia một ngày làm 24 canh giờ giống như tiếng thôi ) chân cũng đã nhũn cả ra, không ít tiểu hài tử đã ngừng lại ngồi nghỉ mệt, dù sao sức lực của bọn hài tử này để mà leo núi cao vẫn là hơi quá sức. Trần Thiên Nam nhìn qua Hán Văn Nhân ở bên cạnh, mặt đã đầm đìa mồ hôi, tái nhợt đi vì mệt, hắn khẽ nhíu mày quay qua nói.
“ Đệ ôm Tiểu Vàng rồi leo lên lưng ta cõng.”
Hán Văn Nhân khẽ ngập ngừng nhưng sau đó liền gật đầu, ôm lấy tiểu cẩu vào trong lòng rồi nhảy lên lưng Trần Thiên Nam, cõng thêm Hán Văn Nhân cũng tốn thêm không ít sức lực nhưng dù sao Trần Thiên Nam cũng là thiếu niên lớn tuổi nhất nên sức lực cũng hơn không ít đám tiểu hài tử.
Lão đầu chấp sự đi đầu khẽ nhìn qua những tiểu hài tử ngồi xuống nghỉ ngơi ở phía xa khẽ lắc đầu nói nhỏ. “ Ý chí không cao ,dù cho có thiên tư vô hạn cũng không tạo nên thành tựu chí cao, hazzz…”
Ánh mắt khẽ nhìn qua chỗ Trần Thiên Nam thì khẽ gật đầu thưởng thức, rồi lại quay đầu tiếp tục lên đường mặc kệ những tiểu hài tử đang ngồi nghỉ ngơi. Leo thêm 10 nghìn bậc đá cuối cùng cũng đã leo lên trên một đỉnh núi, tất cả đều ngỡ ngàng nhìn xung quanh, ở ngay trước mặt là một quảng trường rộng lớn có 3 trụ đá cao, phía xa xa là những toà liến trúc lầu các treo leo ở những vách núi cao, ẩn ẩn trong lớp sướng mù mịt, như tiên cảnh nhân gian.
“ Tất cả xếp thành 3 hàng cho ta.”
— QUẢNG CÁO —
Lão đầu chấp sự lên tiếng, lập tức không ai bảo ai liền tự động xếp thành hàng dài ở quảng trường, mỗi hàng phải có hơn 3000 nghìn người vậy mà quảng trường này vẫn chứa đủ, quả nhiên rộng lớn.
“ Haha khảo thí năm nay đừng ai tranh giành đệ tử với lão phu, kẻ nào dám tranh ta liều cái mạng già với kẻ đó.”
Tiếng cười nói ong ong phát ra quanh quẩn trên đỉnh núi, ở trên đài cao ở cuối quảng trường xuất hiện một thân ảnh lão đầu râu tóc bạc trắng nhưng khuôn mặt lại chỉ độ tuổi trung niên, trên người mặc một bộ quần áo sặc sỡ màu xanh lam, trên người toả ra khí tức mát mẻ, không kém phần khí thế.

“ Này ta nói Thiên Phong Khang nhà ngươi chưa tìm được đệ tử chân truyền nên nôn nóng phải không ! Lại đến sớm như vậy.”
Trên đài cao xuất hiện thêm một thân ảnh của một người trung niên nhân thân hình gầy gò, mặc một bộ trường sam màu đỏ, cả tóc và lông mày cũng màu đỏ, cả người toả ra khí tức nóng rực.
“ Hoàn Nhất Sơn cái tên nhà ngươi cũng đâu kém gì ta, mấy năm rồi mà còn chưa tìm được đệ tử chân truyền, ngươi cũng đừng có chê cười ta.”
Sau đó không ít những người khác, xuất hiện trên đài cao, có nam nhân có cả những mỹ phụ xinh đẹp. Trần Thiên Nam nhìn đám người trên đài cao mà khẽ nuốt nước bọt, trên người bọn họ toả ra những khí tức cường đại khiến cho đám thiếu niên, tiểu hài tử không dám nhìn thẳng vào.
“ Bọn họ chắc rất mạnh.”
Ở hai bên quảng trường đã có không ít những sư huynh sư tỷ trong tông môn đến xem cuộc khảo thí năm nay, trên người bọn họ đều mặc những bộ thanh y màu trắng cả người toả ra khí chất ngời ngời.
“ Đến đông đủ rồi sao !”
Một tiếng nói mang theo uy nghiêm vang lên lan ra khắp quảng trường, lập tức đám người trên đài cao chắp tay hành lễ đồng thanh hô.
— QUẢNG CÁO —
“ Tông Chủ.”
Tông chủ Nam Thiên Tông, Mạnh Vô Hạo xuất hiện ở trên đài, khẽ liếc nhìn tất cả quảng trường liền cất tiếng vang vọng.
“ Cuộc khảo thí 10 năm một lần bắt đầu đi.”
Sau đó ngồi xuống ghế ở giữa đài cao, các trưởng lão khác cũng lần lượt ngồi xuống ghế ở hai bên.
Trần Thiên Nam len lén ngước nhìn về vị trí người ngồi ở giữa, tuy khoảng cách khá xa nhưng hắn vẫn nhìn thấy khuôn mặc trẻ tuổi của vị được gọi là tông chủ, chỉ khoảng 25 tuổi vậy mà đã là tông chủ, thật sự bất phàm. Nhưng Trần Thiên Nam hắn còn chưa nắm rõ ràng về những chuyện liên quan tới tu luyện, những người ở trên đài cao ai mà chẳng là những kẻ đã sống mấy trăm năm cơ chứ, thập chí còn cả ngàn năm.
Các chấp sự lần lượt cho các thiếu niên, hài tử đi lên chỗ 3 cây cột đá, ở dưới chân cột đá ngang với thân người có một hình bàn tay lớn.
“ Đặt tay lên cột đá, một lúc thì bỏ ra.”

3 thiếu niên đi đầu lần lượt đặt tay lên cộ đá, một lúc sau cột đá ở ngoài cùng bên trái, loé lên những luồng ánh sáng chạy từ dưới chân lên bên trên, ở bên trên cột đá có một viên tinh cầu trong suốt dần dần sáng lên một màu đỏ nhạt.
Chấp sự gật đầu nói. “ Hạ Phẩm Hoả Linh Căn.”
Thiếu niên sở hữu Hạ Phẩm Hoả Linh Căn thì mặt mũi lộ vẻ hớn hở, còn hai người thiếu niên còn lại cột đá không phản ứng thì ỉu dìu xuống, dĩ nhiên là cả 2 đều không có Linh Căn ,vô duyên với con đường tu luyện. 2 thiếu niên được một chấp sự khác dấn qua một bên, thiếu niên có Linh Căn thì được cấp cho một lệnh bài ghi tên tuổi rồi đưa qua một bên khác. Lần lượt những người khác cũng đi lên khảo thí Linh Căn, cứ 10 người thì chỉ có khoảng 1 2 người là sở hữu Linh Căn. Trần Thiên Nam lo lắng xoa xoa đầu Tiểu Vàng trong lòng lẩm bẩm.
“ Tiểu Vàng ta mà không có Linh Căn, vậy ta đành phải bán ngươi cho Nhược Tuyết tỷ tỷ, để lấy tiền về Thăng Long Thành cưới vợ sinh con rồi.”
Tiểu cẩu nằm ở trong lòng Trần Thiên Nam ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ, ánh mắt đảo đảo qua lại vài lần, miệng cẩu khẽ nhếch lên quái dị.
— QUẢNG CÁO —
“ Thiên Nam huynh đến lượt ta rồi.”
Hán Văn Nhân đứng ngay phía trước Trần Thiên Nam lên tiếng, hắn khẽ vỗ vai Hán Văn Nhân cười nói.
“ Chúc đệ may mắn.”
Hán Văn Nhân gật đầu đi lên, cùng Hán Văn Nhân Khảo thí là 2 tiểu nữ hài khác. Cả 3 người đặt bàn tay lên cột đá, lập tức những luồng sáng từ từ chạy từ chân cột đá lên trên, thuỷ tinh cầu dần dần sáng bừng lên ba màu khác nhau, độ sáng càng ngày càng tăng, những trưởng lão đứng ở trên đài cao đứng bật dậy, cả đám vẻ mặt hiện lên vui vẻ cùng quái dị.
Đến khi thuỷ tinh cầu biến thành 3 màu chiếm hết diện tích thì mới dừng lại. Các trưởng lão đều hít một hơi khí lạnh ngay cả trưởng môn cũng đứng bật dậy cười không ngớt.
“ Haha trời phù hộ Nam Thiên Tông ta, không ngờ lại là 3 cực phẩm Linh Căn cùng xuất hiện.”
Hai vị trưởng lão Thiên Phong Khang, Hoàn Nhất Sơn đã xuất hiện ở hai tên tiểu nữ hài ngồi xổm xuống bên cạnh ân cần hỏi.
“ Có đồng ý nhận ta làm sư phụ hay không ?”
Hai nữ hài tử dùng đôi mắt long lanh nhìn hai vị trưởng lão khẽ gật đầu. Cả quảng trường ồn ào vì cuộc khảo thí năm nay lại đồng loại xuất hiện 3 cực phẩm Linh Căn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.