“Rốt cuộc em có bao nhiêu anh trai tốt? Hửm?”
Lại là một âm cuối nâng lên cao.
Chỉ là âm cuối lần này thêm chút nặng nề, khiến cho Đào Tinh Úy nghe không ra ý xem thường trong tiếng “hửm” này.
Khóe miệng cô hơi hạ xuống, ngẩng đầu dừng ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn Tần Thận.
Cô luôn cho rằng, vẻ lạnh lùng trong tính cách của Tần Thận là trước giờ đều như vậy, loại lạnh lùng này khiến anh khác biệt mọi người, nhưng nói cho cùng anh ngoại trừ có vẻ ngoài đẹp mắt hơn người bình thường, có học vấn hơn, còn lại thì không có khác biệt gì quá lớn.
Cô chưa từng ý thức được loại lạnh lùng này ở trên người anh, sẽ có lúc mang theo tính công kích mạnh như vậy, giống như nhũ băng sắc bén biết đâm người bị thương.
“Hừm, làm gì có đến mấy anh trai tốt ở đây? Không phải em đã giải thích với anh rồi sao……”
Cô lùi xuống bước khỏi giày da của anh, để chân trần giẫm trên nền nhà.
Tần Thận cười lạnh như chuyện này không liên quan đến mình, không nói gì cả.
Đầu mày non nớt của cô nhíu lại, nhìn vẻ mặt của anh, cũng là lần đầu thử dùng đến nắm đấm mà không giải quyết được nỗi uất ức của bản thân.
Cô cố gắng nhếch khóe môi: “Chẳng lẽ anh không tin em?”
Tần Thận đột nhiên cúi người, thấp cổ xuống, bạc môi lạnh lẽo dán ở vành tai cô như có như không vuốt ve vài lần.
Nửa thân trên của Đào Tinh Úy run rẩy, hởi thở nửa đường bị nghẹn ở trong cổ họng, giây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-dam-nho-nho/66479/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.