Ngôn Tiêu đỏ mặt hết nửa ngày, sau đó mới dần dần mỉm cười.
Lúc này Thi Minh mới bỏ qua cho cô, nắm tay cô tiếp tục đi.
Tay hai người vốn chỉ nắm hờ, nhưng dần dần càng nắm càng chặt.
Ngôn Tiêu vẫn còn chưa yên tâm, lại hỏi: “Vậy, tiền lương một tháng của anh, tổng cộng có bao nhiêu……”
Thi Minh nhìn cô một cái, có bao nhiêu tiền của đều báo hết với cô: “Mỗi tháng một vạn hai, cuối năm thưởng mười vạn, dẫn đội tốt hoặc có khi lãnh đạo đội quốc gia vui vẻ còn phát tiền thưởng cho huấn luyện viên bọn anh.”
Ngôn Tiêu gật gật đầu, trong lòng thầm tính toán.
Quả nhiên chiếc váy này của cô tiêu hơn một tháng tiền lương của anh……
“Vậy anh……”
Thi Minh nói: “Anh không nhà không xe, tiền tiết kiệm trong ngân hàng cũng chỉ có khoảng bốn trăm vạn.”
Anh là người luôn không có ý thức tích trữ tiền, có bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu, trước giờ không quản lý tài sản.
Mấy trăm vạn tiền thưởng lấy được lúc còn làm vận động viên đều đưa cho ba mẹ cả, bình thường cũng gửi không ít tiền cho ba mẹ, cho nên trên căn bản tiền của anh đều mua sắm cho ở quê, cho nên đến nay anh vẫn là một người đàn ông nghèo túng.
Như với số tiền tiết kiệm bốn trăm vạn này, mấy ngày trước anh suy nghĩ đến chuyện kết hôn của mình, có lẽ tính kỹ một chút số tài khoản trong tay này, lại đi kiểm tra tài khoản tiết kiệm của mình mới biết.
Thì ra còn nhiều tiền như vậy!
Nếu không kết hôn, sợ với bốn trăm vạn này cộng thêm tiền lương hàng tháng, cả đời này anh tiêu cũng không hết.
Nhưng nếu nuôi thêm một đại minh tinh, nhất định không thể dè xẻn việc chi tiêu của cô, lúc đó sợ là không còn cách nào, đành phải kiếm thêm nhiều tiền một chút.
Ngôn Tiêu chớp chớp mắt, lại gật đầu hiểu được.
“Có phải chê ông xã em nghèo không?”
“Không có không có, tuyệt đối không có chuyện này, anh nhất thiết đừng nghĩ như vậy……”
Ngôn Tiêu bắt đầu gấp gáp muốn giải thích, nắm chặt đấm tay nói một cách ngây thơ: “Dù sao, em kiếm tiền nhiều cũng tiêu không hết…… Em có thể nuôi anh cả đời!”
Thi Minh nghe xong thì ngẩn người, mày nhíu lại, lần đầu tiên trong đời có phụ nữ nói muốn nuôi mình cả đời.
“…… Em nghe mẹ anh nói, vì anh từng bị thương khi thi đấu, người trong nhà đều phản đối anh tiếp tục đánh quyền, cho nên anh mới ở lại làm huấn luyện viên của đội quốc gia. Em nghĩ anh lúc ở đỉnh cao sự nghiệp thì giải nghệ nhất định là không cam tâm đúng không, giống như em khi đó thường làm ở quán bar, gia đình và bạn bè đều không đồng ý, nhưng em vẫn cắn răng tiếp tục kiên trì, tuy quá trình đó chịu không ít cực khổ…… Em nghĩ, nếu có người ở sau lưng chống đỡ về mặt kinh tế cho em, còn chống đỡ tinh thần cho em, có lẽ rất nhiều chuyện sau này không giống như vậy nữa. Em muốn trở thành người như thế nào…… em cũng không biết em đang nói gì, chỉ đơn giản muốn nói, ý của em là em nuôi anh.”
Nhưng thấy dáng vẻ vụng về giải thích của cô, Thi Minh nhịn không được bật cười, thả lỏng cả người, ánh mắt hơi híp lại, ngồi lên lan can của trung tâm ung dung nhìn cô.
Ngôn Tiêu là nữ thần được công nhận trong giới ca sĩ, mỗi lần quay một bài hát đều khiến người ta cảm thấy cô giống như tiên nữ ở trên trời, nhưng đâu ai biết giấu dưới lớp xinh đẹp lạnh lùng của cô là tính vừa ngoan lại vừa ngây thơ.
Ngôn Tiêu cắn răng, đỏ mặt nói trong hoảng loạn: “Em, em nói sai gì rồi phải không? Thi Minh, anh đừng hiểu lầm…… ý của em không phải muốn nuôi anh thật……”
“Anh biết, những gì em nói đều đúng.”
Ngôn Tiêu còn cho rằng nói ngược với lòng, vì sợ hãi mà rụt đầu lại.
Thi Minh cười giễu, bước đến gần xoa đầu cô, làm cho kiểu tóc của cô do đội nón bị rối càng thêm rối hơn.
Ngang ngạnh cả một đời, lần đầu tiên chịu thua với người ta, cảm thấy cũng không tệ lắm.
Ngôn Tiêu cũng cúi đầu cười tủm tỉm, giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, nhón chân lên, hôn lên khóe môi của Thi Minh.
Thi Minh ôm lấy eo cô, nhấc người cô lên, ngậm chặt lấy môi cô.
Nụ hôn này kéo rất lâu, vì hai người đang ở trung tâm thương mại, nên mới quyến luyến buông ra.
Bốn mắt nhìn nhau, lần này người động lòng xấu hổ cúi đầu né tránh trước là Thi Minh.
“Anh cảm thấy anh bây giờ đã hoàn toàn thích em rồi.”
Ngôn Tiêu chớp chớp mắt, đầu óc trống rỗng hỏi: “Chẳng lẽ là bởi vì, em nói em muốn nuôi anh sao……”
Thi Minh hơi cong khóe môi, “Là bởi vì ông trời thương xót anh, đưa em đến bên cạnh anh.”
Trừ Ngôn Tiêu, có lẽ anh không nghĩ đến, trên thế giới này còn có một cô gái như vậy có thể níu chặt sợi dây sinh tử của anh.
Vốn anh đã định làm kẻ độc thân lang thang hết đời, còn gặp được người vợ xinh đẹp như tiên thế này.
Thi Minh tự cho rằng lần hẹn hò này giả trang cho cô đến mẹ ruột cũng nhận không ra, nhưng đám chó săn đó vẫn lợi dụng tất cả dịp, dù minh tinh có hóa thành tro, bọn họ cũng có thể nhận ra.
Huống chi đám chó sắn lần này không hề để ý có chụp được mặt Ngôn Tiêu hay không, mà là người đàn ông hẹn hò với cô kìa — — mặt người đàn ông bí mật kết hôn với cô.
Trong chớp mắt tin tức hotsearch ùn ùn kéo đến, càng quét qua các loại phương tiện truyền thông và mạng xã hội lớn.
Trong đội quyền anh quán quân.
“Ông xã bí mật kết hôn của Muse thần nàng thơ Ngôn Tiêu lần đầu hiện thân…… Là huấn luyện viên đội quán quân thuộc đội quốc gia…… Thi, Thi Minh……???”
“Không đúng không đúng, nhất định cậu đọc sai tin tức rồi, để tôi đọc lại lần nữa.”
Trương Lai Siêu cướp điện thoại trên tay Vương Thâm, ho một cái, đọc từng từ từng chữ ra: “Huấn luyện viên, đội quán quân, thuộc, đội quyền anh quốc gia, Thi Thi Thi…… Thi gì ấy nhỉ!”
Trương Lai Siêu đọc đến đây thì trở nên lắp bắp, vẫn không dám tin tưởng.
Người xinh đẹp dịu dàng giống như Ngôn Tiêu, sao có thể ở cùng với người đàn ông thô lỗ giống như huấn luyện viên Thi chứ?
Cả đám người vây lại cùng nhìn chăm chăm điện thoại đó xem lại lần nữa, đợi khi phản ứng lại, thì lập tức bùng nổ.
Bọn họ tập hợp mấy tin tức hotsearch lại với nhau, xem kỹ một lần, ví dụ như: «Ngôn Tiêu cùng ông xã bí mật ở trên phố thân mật ôm hôn thể hiện tình cảm» «Vì sao Ngôn Tiêu cuối cùng lựa chon anh ấy? » «Sự thật về Thi Minh ông xã của Ngôn Tiêu— — Từ vận động viên quyền anh trăm vạn đến huấn luyện viên đội quốc gia ngàn tỷ»…….
Đám người im lặng rất lâu.
“Huấn luyện viên kết hôn rồi a!” Vưu Bân đột nhiên bỏ một quả bom.
“C*t chó! Bây giờ chẳng lẽ nên quan tâm đ ến vấn đề này sao? Điều nên quan tâm chính là đối tượng kết hôn của anh ấy, là Ngôn Tiêu!!! Đó chính là Ngôn Tiêu đấy! Nữ thần gần đây của tôi cứ rành rành ra đó bị huấn luyện viên dụ dỗ mất rồi!”
“Không phải có hai lần Ngôn Tiêu đến đội quốc gia chúng ta sao, chính là đến tìm huấn luyện viên chúng ta đấy, nhưng khi đó trông hai người không giống vợ chồng lắm. Đào Đào còn thuận miệng nói Ngôn Tiêu đến là có chuyện riêng với huấn luyện viên, lúc ấy chúng ta còn suy đoán nữa đấy, mẹ ơi, không ngờ là thật cơ đấy!”
“Đào Đào, em nói phải không?”
Đào Tinh Úy nhìn những tin tức đó, đành phải ăn ngay nói thật, “Tháng trước em với anh trai em đi chọn áo cưới, thì đã gặp huấn luyện viên và Ngôn Tiêu rồi.”
“Mẹ nó sao em không nói sớm!”
Lúc này Thi Minh từ ngoài bước vào, mọi người lần lượt giải tán, không dám bàn luận thêm một câu nào, lập tức đứng trước bao cát của mình bắt đầu “cực khổ huấn luyện”.
Thi Minh vừa nhìn tình hình của đám người này thì đã biết là giả vờ rồi, anh ho hai tiếng, nói: “Thời gian nghỉ ngơi, còn muốn huấn luyện gì nữa, cậu xem vị trí đặt chân đều sai cả, ngừng lại hết cho tôi.”
Các đội viên đành phải dừng lại, xếp thành một hàng đứng trước mặt anh.
Thi Minh cười giễu: “Mấy đứa căng thẳng làm gì! Đã nói là thời gian nghỉ ngơi rồi. Nghỉ……”
Một tiếng nghỉ, các đội viên ai nấy đều làm tư thế nghỉ, động tác ngay ngắn đồng đều một cách bất ngờ.
Lúc này sau lưng anh đột nhiên có thêm một Ngôn Tiêu, thò đầu ra, có chút xấu hổ.
Hôm nay Thi Minh dẫn cô đến, là muốn chính thức đưa cô đến gặp mặt các đội viên của mình.
Cơ thể anh vốn cao to, đem cô giấu kỹ sau lưng, đến nỗi đội viên lúc này mới phát hiện ra cô.
Nhưng cô thấy bộ dáng hài hước của đám đội viên này, cảm thấy thả lỏng không ít, hai tay nắm chặt đặt trước ngực, hơi khom người, cười nói: “Chào mọi người, tôi là Ngôn Tiêu……”
Sau đó thì cô không biết nên nói gì nữa.
Thấy đám người này, cô có cảm giác như lần đầu tiên gặp người lớn trong nhà vậy.
Ngày xưa cô với ba mẹ Thi Minh khá quen thuộc, ba mẹ anh đối với cô rất tốt, cộng thêm lúc đó cô cũng ôm tâm trạng muốn thử cùng Thi Minh ở bên nhau, cho nên cô không có gánh nặng gì.
Nhưng bây giờ……
Thi Minh thấy Ngôn Tiêu hơi căng thẳng, mày hơi nhíu lại, cảm thấy nhất định là đám nhóc xấu xa này hù cô sợ rồi.
Thế là anh lại cao giọng hô một tiếng “nghiêm” — —
Các đội viên nhanh chóng thu chân, đứng càng thêm ngay ngắn.
Ngôn Tiêu phì một tiếng cười lên.
Cô đụng Thi Minh, nhỏ giọng nói: “Anh đừng như vậy nữa, làm họ căng thẳng, em cũng căng thẳng……”
Thi Minh mỉm cười với cô, cũng áp sát tai cô hạ giọng giải thích: “Tự bọn họ muốn như vậy, anh không hô khẩu hiệu cũng sẽ vậy thôi. Quy tắc chút cũng tốt, tránh cho giống lần trước có người động tay động chân muốn em ký tên.”
Các đội viên tuy đứng thẳng như bút, mặt không có biểu cảm giống như lúc huấn luyện, nhưng trong lòng thì gần như đã sụp đổ.
Bộ dáng nhỏ giọng nhỏ tiếng dịu dàng này, cmn là huấn luyện viên của bọn họ sao???
Giây tiếp theo Thi Minh kéo tay Ngôn Tiêu, dịu dàng giới thiệu từng đội viên với cô.
“Vương Thâm, đội trưởng đội quán quân, có lẽ em từng xem cậu ấy thi đấu rồi, vô cùng xuất sắc, là trụ cột của đội quán quân chúng ta, em có việc gì tìm cậu ấy đều được, cái khác thì khỏi.”
Vương Thâm: “Chào sư mẫu.”
“Đây là Vưu Bân, đánh quyền rất tốt, trong đội quán quân đánh rất được. Bình thường không dám khen bọn họ, vừa khen sẽ thì lên mặt.”
Vưu Bân: “Chào sư mẫu, em là Vưu Bân.”
Ngôn Tiêu ở bên cạnh lặng lẽ bổ sung một câu: “Ừm, người anh đào tạo ra nhất định đều rất tốt.”
Lúc này các đội viên là bị huấn luyện viên ấn đầu bắt ăn cẩu lương đây, còn không cho tỏ ra bất kì vẻ mặt đau khổ nào.
Bọn họ còn thà cho Thi Minh đừng khen.
Nhưng mà có thể tiếp xúc với Ngôn Tiêu ở khoảng cách gần như vậy, coi như là được nhìn cho đã mắt rồi.
“Đây là Trương Lai Siêu, không có tài năng gì lại béo mập, không có gì để nói.”
Trương Lai Siêu không phục, vội chìa tay ra muốn bắt tay với Ngôn Tiêu.
Ngón tay của Ngôn Tiêu còn chưa chạm đến, tay cậu đã bị Thi Minh đánh mạnh xuống.
Trương Lai Siêu: “Huấn luyện viên, anh đây là không công bằng, Vương Thâm và Vưu Bân bọn họ đều bắt tay với sư mẫu của em rồi đấy.”
Thi Minh nghiêm mặt lại: “Đã nói cậu béo mập, tay cũng giống như bôi dầu lên vậy, đến lúc đó đừng làm bẩn tay sư mẫu cậu……”
“Ôi chao ôi chao……”
Các đội viên lúc này thật sự nhịn không được bắt đầu ghen tỵ.
Cái này mà có thể nhịn?
Ngôn Tiêu cũng ngại ngùng, vùi đầu trong cánh tay của Thi Minh.
“Mấy đội viên còn lại vẫn còn hơi nhỏ tuổi, Trần Dữ, Lưu Tiểu Sâm, Vương Vũ Hề và Uông Nguyên.”
Thi Minh lại dẫn Ngôn Tiêu đến trước mặt Đào Tinh Úy, “Còn đây là……”
“Người này em biết, Đào Tinh Úy.” Ngôn Tiêu mỉm cười với cô, trong lòng lại không phải vô cùng có lòng tin lắm.
Nhưng ngoài dự liệu của Ngôn Tiêu, Đào Tinh Úy trực tiếp đi qua nhiệt tình ôm Ngôn Tiêu.
Vừa ngẩng đầu, Đào Tinh Úy mới báo cáo với Thi Minh: “Huấn luyện viên, em ôm sư mẫu một cái không sao chứ, dẫu sao em còn thay hai người giấu giếm lâu như vậy mà.”
Thi Minh trêu chọc: “Một cái thì được, nhiều hơn thì miễn. Bản thân anh còn chưa ôm được mấy lần đấy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]