Kỳ hạn cấm thi đấu nửa năm đã đến, đội quốc gia cử Đào Tinh Úy với thận phận vận động viên ở hạng mục 48 cân, đi Busan tham gia giải vô địch Châu Á.
Lúc này cách thời gian cơ thể Đào Tinh Úy hoàn toàn khỏi hẳn còn chưa đầy ba tháng, hạng mục quyền anh này, sức cạnh tranh của giải vô địch châu Á so với các giải thi đấu khác trên thế giới là tương đối nhỏ, đối với người rất lâu không về lại sàn đấu như câu vừa vặn là cơ hội làm nóng người.
Trong phạm vi Châu Á, vận động viên quyền anh nữ trong hạng mục 48 cân, Đào Tinh Úy được xem là tài năng xuất chúng, ngoại trừ hai tuyển thủ Thái Lan khá nổi trội, về cơ bản cô không có bao nhiêu đối thủ.
Trước cuộc thi Thi Minh dặn dò cô “không cần dùng hết sức.”
Bởi vì sợ vết thương cũ ở phần eo và bả vai của cô lại tái phát, được một mất mười. Lệnh cấm thi đấu của đội quốc gia vừa hết, chỉ lo lắng cơ thể của cô lại phát xuống “lệnh cấm thi đấu” mới thôi.
Suy cho cùng tám tháng sau đã là Thế vận hội rồi, đến lúc đó mới là lúc cô cần đem hết sức mình vì tổ quốc tranh quang.
Nhưng Đào Tinh Úy vẫn rất nghiêm túc đối với trận thi đấu này.
Suốt cả quá trình đều đánh rất thuận lợi.
Trước kia cô đánh quyền ở trên sàn đấu, phần nhiều là chơi thôi, thoải mái thế nào đánh thế ấy, không quan tâm đến quy tắc và kỹ xảo của trận đấu, trên cơ bản chỉ cần đánh cho người đó KO ngã xuống thì ngừng; bây giờ lực sát thương của cô không lớn như vậy nữa, hiệu xuất ra đòn đánh trúng mục tiêu càng cao, cơ hội thắng chỉ ở mức trung bình, nhưng tỉ xuất thắng rõ ràng có cao lên.
Khiến người ta cảm thấy cô thắng một cách nhẹ nhàng thoải mái, giống như đang chơi đùa vậy.
Trận bán kết này xem ra lại thắng chắc.
Đánh đến nửa trận sau, lĩnh đội và huấn luyện viên đã bắt đầu trò chuyện.
“Không ngờ cho con bé ở nước ngoài ăn khổ nửa năm, quả thật có tiến bộ, chí ít đã chững chạc hơn nhiều.” Ngô Đại Long vỗ vai Thi Minh.
Thi Minh mỉm cười, giải thích: “Trên phương thức huấn luyện là khá truyền thống bảo thủ, nhưng tiết tấu huấn luyện sẽ có sự khác biệt, theo cường độ huấn luyện bình thường mà nói, em ấy chỉ mới khôi phục huấn luyện ba tháng, đương nhiên là em ấy có lén lút cố gắng học tập riêng rồi.”
“Lúc nào đó đưa phương thức huấn luyện này vào trong đội quốc gia đi, cảm thấy năng lượng dự trữ của vận động viên chúng ta không đủ lắm, phải bồi dưỡng những người này nhiều vào. Nhưng không ngờ chớp mắt nhiều năm như vậy, tiểu tổ tông này đã sắp trở thành đội viên chủ lực rồi, coi như mấy năm nay của tôi bỏ ra không vô ích vì con bé hốt hoảng lo sợ thu dọn cục diện rối rắm……”
Ngô Đại Long không khỏi cảm thán, ngày đầu tiên ông đưa Đào Tinh Úy vào đội quốc gia, nha đầu này chỉ lớn bằng cọng tỏi non, sư huynh sư tỷ trong đội không tin cô là đứa trẻ biết đánh quyền.
Trong nháy mắt, đã sắp trở thành một tiểu tướng rồi, đã có thể đứng ở trên đấu trường quốc tế lớn như vậy tranh quang rồi.
Ông có loại xúc động của cha già nhìn con gái lớn lấy chồng.
Theo tiếng tuyên bố của trọng tài, thi đấu kết thúc, tất cả khán giả ngồi xem trên ghế màu đỏ ở hậu phương đều đứng lên vui hết mình.
Một tay mang găng tay của Đào Tinh Úy được trọng tài nâng cao lên, thở hổn hển, mỉm cười cúi chào khán giả.
Cô đi xuống đài, Ngô Đại Long đưa nước cho cô, lại lấy một tấm khăn khô bao chặt đầu cô lau lung tung, là đang chúc mừng.
“Được đấy tiểu tổ tông, biểu hiện không tệ! Tiếp tục duy trì!”
Đào Tinh Úy ngậm miệng, cướp khăn lông lại khoác lên vai, sửa sang lại kiểu tóc rối tung của mình.
Sau khi từ Mỹ trở về, cô đã đi cắt tóc rồi. Đuôi tóc của cô bây giờ không còn vừa dài vừa xoăn nữa, chỉ còn lại một mái tóc đen ngắn đến tai mát mẻ gọn gàng, khiến đầu của cô càng thêm nhỏ nhắn, vừa đẹp vừa đáng yêu.
Áp lực duy nhất từ sau khi cắt tóc, chính là cô bị nhẹ đi mấy cân, trước khi thi đấu phải ăn đồ ăn càng nhiều……
Thi Minh đi qua, phản ứng đầu tiên là hỏi thăm xem trên người cô có chỗ nào bị đau không, vừa rồi anh thấy Đào Tinh Úy làm ra vài động tác khá nguy hiểm, cho nên không yên tâm, vẫn muốn xác nhận một chút tình hình cơ thể của cô.
Đào Tinh Úy làm giãn gân cốt ở mức độ lớn cho Thi Minh xem, cười nói: “Khong sao đâu huấn luyện viên, em nào có yếu ớt như vậy chứ?”
Thi Minh thở dài một hơi: “Vậy thì tốt. Trước tiên cứ từ từ đã, chúng ta cùng đi ăn chút gì đó, sau đó buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai là trận chung kết, nhất định phải nuôi dưỡng tinh thần.”
“Ừm!”
Giải vô địch thế giới có nhà ăn đặc biệt chuẩn bị cơm cho vận động viên, mỗi lần một hàng vận động viên quyền anh cùng ngồi ăn, cơm trước mặt Đào Tinh Úy còn cao hơn so với Vương Thâm ở hạng mục 81 cân.
Cô lại đối mặt với một núi cơm cuộn rong biển, bắt đầu buồn rầu: “Những món trong đây em thật sự không thích ăn, ngọt không ngọt, cay không cay, càng ăn càng ngấy, không có bánh bao trắng và cơm trắng sao…… Sư huynh, hay là anh ăn món này của em nhé.”
Nữ minh tinh trên tivi đều nói muốn thông qua ăn uống kiểm soát thân thể của mình, thực ra vận động viên cũng không cần dựa vào vòng này. Hơn nữa đối với Đào Tinh Úy mà nói, ăn nhiều còn thoải mái hơn ăn ít.
Vương Thâm tỏ ý khó khăn, anh cũng là miễn cưỡng đạt được gần mức trọng lượng, cùng cảnh ngộ với Đào Tinh Úy, cũng cần phải ăn rất nhiều, thế là một mực lắc đầu.
Trương Lai Siêu cười khà khà, sau đó gắp một miếng cơm cuộn trong bát Đào Tinh Úy, “Anh ăn anh ăn! Tiểu sư muội hay là em cho anh ăn nhé, anh thích ăn món Hàn!”
Một đũa của chú Ngô đánh lên trên tay của Trương Lai Siêu, “Heo à! Đội chúng ta chỉ có cậu là thừa cân, còn thừa nhiều như vậy, nhìn đâu cũng thấy thịt với mỡ!”
Vận động viên cả bàn đều cười ồ.
Nếu Đào Tinh Úy là được cả đội cưng chìu, thì Trương Lai Siêu chính là cả đội bắt nạt.
Lúc này Thi Minh gắp đi hai miếng cơm nắm của Đào Tinh Úy, nói: “Phần còn lại, phải tự mình em ăn hết đi.”
Đào Tinh Úy ngơ ngác vài giây.
Binh thường giữa các sư huynh sư muội thường xuyên chia thức ăn cho nhau, cũng đã quen rồi, chỉ cần chưa bỏ vào miệng thì mọi người đều không để ý, chủ yếu là vì không muốn lãng phí thức ăn.
Nhưng gan có lớn cách mấy cũng không lớn đến mức tự tiện chia thức ăn với huấn luyện viên.
Trùng hợp là trong miếng cơm cuộn Thi Minh gắp, có một miếng đã bị Đào Tinh Úy cắn rồi.
Mấy sư huynh trên bàn đều ngây người, sau đó đưa mắt nhìn nhau, cười cười nhìn Đào Tinh Úy.
Đào Tinh Úy cắn đũa, ngó Thi Minh, cũng hơi ngại ngùng nói: “Huấn luyện viên…… cái đó, hay là để em tự ăn hết được rồi.”
Thi Minh mỉm cười, lại gắp một miếng thịt mới trong bát của mình cho Đào Tinh Úy.
“Ăn đi. Vừa rồi hai miếng đó đều bị anh cắn rồi, không thể trả lại em nữa.”
“Ờ……”
Đào Tinh Úy không nghĩ nhiều, gắng gượng ăn sạch cơm không đĩa.
Đêm khuya sau khi trong đội tập hợp làm một huấn luyện nhỏ, các đội viên mặc đồng phục thể thao của đội quốc gia, cùng nhau về khách sạn nhà thi đấu không xa.
Trong đại sảnh khách sạn, Trương Lai Siêu đi lên phía trước, khoác vai Đào Tinh Úy, trêu chọc nói: “Tiểu sư muội, em không cảm thấy huấn luyện viên Thi của chúng ta, đối với em khác hơn trước sao?”
Đào Tinh Úy liếc nhìn anh, bĩu môi: “Có sao? Có thể là hy vọng em giành được huy chương vàng thôi, không muốn tạo áp lực nữa, cho nên đối xử với em tốt một chút thôi. Nào giống như anh, ngay cả tứ kết cũng vào không được.”
Thi Minh dẫn cô đi Mỹ huấn luyện trở về, quả thật không còn nghiêm khắc biến thái giống như xưa, phương thức chỉ dạy cô thi đấu cũng là dùng nhiều phương pháp đối thoại bình đẳng.
Những thay đổi này, Đào Tinh Úy có thể cảm nhận được tất thảy.
“NO NO NO NO, chuyện này liên quan gì đến việc giành được hay không giành được huy chương vàng, tấm huy chương vàng Olympic năm nay nhất định là của em rồi, không ai dám tranh với em. Anh là cảm thấy nha, mấu chốt bên trong chỉ có một nguyên nhân……”
Trương Lai Siêu còn cố ý thừa nước đục thả câu.
Đào Tinh Úy chớp mắt, hỏi một cách không để ý: “Mấu chốt gì?”
“Nuôi dưỡng thiếu nữ ba năm, cuối cùng lớn lên thành người rồi ha ha ha! Chuyện này đối với người đàn ông ba mươi tuổi mà nói, là một chuyện có bao nhiêu cảm giác thành tựu ha ha ha!”
Mặt Đào Tinh Úy đầy ghét bỏ: “…… Sư huynh, nói mới nhớ trước kia em có quen một người bạn, khá hợp với anh đấy, đều có chút bệnh thứ phát, có thời gian nhất định phải dẫn anh đi gặp anh ta.”
Trương Lai Siêu “phụt” một tiếng, “Tiểu sư muội, sư huynh đang nói nghiêm túc với em đấy! Loại chuyện này gọi là đại xói xám nuôi thỏ trắng nhỏ lớn lên, sau đó một ngụm ăn sạch, tuy là hơi xưa rồi, nhưng vẫn rất thú vị…… Này, tiểu sư muội!”
“Aiya, tiểu sư muội lời anh còn chưa nói xong mà!”
Trong miệng sư huynh này của cô có thể nhổ ra lời gì?
Đào Tinh Úy khẽ cười, trực tiếp bỏ lại Trương Lai Siêu, sau khi cà thẻ phòng, thì đi vào phòng của mình.
Vận động viên quốc gia Trung Quốc ở trong phòng tiêu chuẩn của khách sạn này.
Lần này đội quyền anh nữ đến chín người, số lẻ, vừa vặn dư ra Đào Tinh Úy, được ghép ở chung một gian phòng với nữ vận động viên Ju-do.
Người bạn cùng phòng này của cô hai ngày trước lúc đang thi đấu thì bị thương, không thể ở trên sàn đấu đi đến cuối cùng, trên cơ bản ban ngày đều nghỉ ngơi ở khách sạn, đợi sau lễ bế mạc sẽ cùng đội ngũ về nước.
Thấy cô về rồi, bạn cùng phòng cười nhắc nhở cô: “Đào Tinh Úy, ban ngày có một fan đến tặng qua cho cô đấy……”
“Fan?”
Đào Tinh Úy ngơ ngác một lúc.
Đầu năm nay vận động viên có danh tiếng lớn hình như đều sẽ có vài fan, nhưng vẫn chưa tham cuộc thi đấu lớn nào, giai đoạn đó bây giờ chỉ có thể nói là thể hiện tài năng. Sớm như vậy đã có fan rồi, nói sao cũng nằm ngoài dự liệu.
Hơn nữa vận động viên quyền anh không giống với vận động viên bóng chuyền và vận động viên bơi lội dễ hút fan như vậy.
Nói thế, cô liền nhìn thấy có một hộp quà màu xanh ở trên đầu giường, cảm thấy tò mò, đi ngay qua đó mở ra.
Bên trong đựng một thứ giống chocolate vậy, đều được làm thành hình ngôi sao, cả lớn lẫn bé, xếp thành một hình ngay ngắn.
Đè ở phía dưới hộp, là một tờ giấy được đánh máy: [Chung kết cố lên, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.]
Bạn cùng phòng thò đầu qua, “Là chocolate tươi? Nhìn bề ngoài trông khá ngon.”
“Chocolate tươi? Ngọt không?”
Đào Tinh Úy chưa từng ăn chocolate tươi, trong đội quốc gia thường có chuẩn bị một loại chocolate, vô cùng đắng, dùng cho vận động viên để bổ sung năng lượng.
Cho nên Đào Tinh Úy cho dù thích ăn ngọt, nhưng đối với tất cả những quà vặt tương tự chocolate cô đều có bóng ma.
Vì thế cô chưa từng nếm thử loại chocolate tươi trông giống chocolate này.
Đã là quà của người khác tặng cho mình, Đào Tinh Úy thích ngọt, nghe bạn cùng phòng nói ngọt, nhịn không được lập tức lấy một miếng lên ăn.
Wow.
Thật ngọt, rất ngọt……
Không ngờ trên thế giới này còn có một thứ ngon hơn cả kem, “ngôi sao nhỏ” tan trong miệng!
Mặc kệ buổi tối đã ăn no muốn chết, cô vừa ăn thì không dừng lại được, kết quả ăn một hơi hết tám miếng, còn lấy ra chia sẻ với bạn cùng phòng một phần.
Sau khi ăn hết cả một hộp, Đào Tinh Úy mới nhớ ra bèn hỏi: “Nhưng mà, chocolate tươi này rốt cuộc là ai tặng?”
“Là buổi chiều phục vụ khách sạn giúp chuyển lên, chẳng lẽ bên trên hộp không có ký tên sao?”
Đào Tinh Úy lại tháo hộp quà chocolate tươi ra xem kỹ cả trong lẫn ngoài một lần, vẫn không thấy có để lại dấu vết gì.
Không ngờ fan đầu tiên của cô, còn là một fan làm việc tốt không để lại tên.
Bạn cùng phòng giúp cô suy nghĩ, đột nhiên bát quái, hỏi: “Đào Tinh Úy, có khi nào, là người đàn ông nào đó thầm thích cô tặng không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]