Đào Tinh Úy đứng lên, mắt tròn ngỡ ngàng xoay hai vòng, thấy Tần Thận cởi áo vest xuống, treo ngay ngắn lên móc áo.
Không phải đã nói, anh đi công tác tham gia hội thảo phải mất một tuần sao?
1.
2.
3.
Trong đầu Đào Tinh Úy đột nhiên bung nở một chùm pháo hoa.
Cô liền ý thức được Tần Thận về sớm hơn dự tính, nhưng vẫn còn vấn đề cấp bách hơn.
“Bác sĩ Tần, anh vừa rồi nói, còn nhớ sáu năm trước……”
Tần Thận nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Lúc này điều hòa ở giữa phòng là 18°C.
Anh đi đến chỗ công tắc nhìn nhiệt độ trên đó, mày nhăn lại, ấn liền mấy cái, chỉnh nhiệt độ tăng lên thành 26°C, sau đó thuận tay kéo cà vạt, lộ ra cổ tay trắng nõn đẹp đẽ.
“Sau này đừng mở thấp như vậy, thổi nhiều dễ sinh bệnh.”
Đào Tinh Úy không biết tại vì sao, nhìn động tác anh chỉnh nhiệt độ, bản thân không tự giác nuốt nước bọt: “Ờ, được……”
Không hiểu sao có chút phân tâm.
Cô lắc lắc đầu, lực chú ý lập tức tập trung trở lại trên vấn đề vừa rồi.
“Bác sĩ Tần, anh sớm đã nhớ lại chuyện sáu năm trước, ở trong đội quyền anh quốc gia có một bé gái có kinh đầu, cho rằng bản thân mắc bệnh nan y phải không…….”
Tần Thận rót một ly nước một cách điềm nhiên như không, thoáng nhìn sang phòng khách, lại cảm thấy Đào Tinh Úy tiếp đãi khách không được chu đáo, bèn đi đến trước tủ lạnh trong phòng bếp lấy anh đào và nho xanh bày trong đĩa, đặt lên bàn trà.
Sau đó bất thình lình đáp một câu: “Chẳng lẽ, trong đội quyền anh quốc gia bọn em còn có rất nhiều nữ sinh sao? Còn có người ngốc như em ư?”
Ý ở ngoài lời: Không phải em thì có thể là ai.
Thì ra thân phận giả sớm đã rơi rồi.
Đào Tinh Úy nghẹn họng tức khắc.
Im lặng ngồi ngay ngắn ở trên sofa.
Tay chân bắt đầu lúng lúng.
Hạ Khê nghe thất lời của Tần Thận cũng bị kinh ngạc vài giây, im lặng ăn hoa quả Tần Thận mới bưng lên, ở bên cạnh nhìn phản ứng của hai người, cảm thấy bản thân không phù hợp xuất hiện ở loại trường hợp này.
Thế là cô lại cầm một nắm hạt dưa rồi vội vã rời khỏi, nói muốn đến chỗ anh cô.
Trong nhà nháy mắt chỉ còn lại Đào Tinh Úy và Tần Thận.
Bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Giọng nói của Đào Tinh Úy bắt đầu biến thành trong trẻo mềm mại: “Bác sĩ Tần, anh còn chưa nói sao anh đột nhiên trở về? Em, em chưa chuẩn bị tốt……”
Sau đó nghĩ lại, đây là nhà anh, cô muốn chuẩn bị gì chứ.
Tần Thận nói: “Phần báo cáo tôi phụ trách đã kết thúc rồi, những hoạt động và hội nghị còn lại không nhất thiết phải tham gia, nên tạm thời đổi lại vé. Vừa vặn ngày mai có một ca phẫu thuật phải làm.”
“Ồ……”
Tần Thận thấy cô bỗng nhiên trở nên thận trọng như vậy, bèn đi qua lấy một quả anh đào, đặt lên lòng bàn tay cô.
“Sao không ăn.”
“Hả?”
Đào Tinh Úy tinh thần phấn chấn, ngắm nhìn quả anh đào nhỏ, bỏ vào trong miệng.
Rất ngọt.
Nhưng lúc này cô không có tâm tình để thưởng thức quả anh đào này rốt cuộc có mùi vị gì.
“Có lẽ, em thích ăn một chút táo?”
Tần Thận lại đứng dậy, gọt một quả táo cho cô.
Đào Tinh Úy nhận lấy, cắn một ngụm.
“Ăn ngon không?”
“Ừm……”
Đào Tinh Úy cúi đầu im lặng cắn quả táo anh gọt cho mình, đây ước chừng là từ khi cô sinh ra đến nay, ăn táo một cách thục nữ nhất.
Tần Thận nghiêng người qua, sau khi nhìn cô một lúc lại nhìn cách bày trí trong nhà: cây xanh được sắp xếp không có trật tự, cao cao thấp thấp, chậu nhỏ trồng không được bao nhiêu cái, đều là một ít cây vạn tuế và bồn cảnh lớn, thậm chí huyền quan ở cửa còn đặt hai chậu cây chiêu tài khoác vàng đội bạc, vô cùng bắt mắt.
Nói thật thì, không có phẩm cấp gì; nhưng lại đáng yêu thuận mắt đến kỳ lạ.
Anh lại duỗi tay gõ chậu cá trên bàn trà, cá vàng giật mình sợ hãi lập tức tản ra, giống hệt cô suy nghĩ linh hoạt khó nắm bắt lại nhát gan.
Anh khẽ cười.
Đào Tinh Úy lén nhìn từng hành động của anh, lại cắn một miếng táo.
Cô vẫn cảm thấy bất an, giải thích nói: “Em chỉ cảm thấy phòng có hơi đơn điệu, cho nên đến chợ hoa mua những thứ này, bác sĩ Tần nếu anh không thích thì lúc em đi có thể mang hết về đội quốc gia tự mình chăm sóc!”
“Không sao, chuyển đến chuyển đi phiền phức.”
“Ờ.”
Đào Tinh Úy lại thoáng trộm nhìn anh, phát hiện anh chỉ cách trán mình một tấc, đang quang minh chính đại đánh giá mình.
Thời gian như đứng im.
Chóp mũi của Tần Thận bỗng nhiên dựa sát vào cô khẽ ngửi.
Mặt Đào Tinh Úy đỏ bừng. Cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của anh lần lượt lướt qua lông tơ của mình, hơn nữa càng đến càng gần.
Mắt thấy sắp vượt qua khoảng cách an toàn giữa người với người rồi.
Cảm giác như sắp xảy ra chuyện gì đó……
Tim Đào Tinh Úy tương chừng như muốn nhảy ra khỏ ngực, thời khắc mấu chốt của loại mập mờ này mỗi một giây một phút trôi qua đều là giày vò!
Tất cả bầu không khí được dùng để làm nền cho cảm xúc dường như đã đạt đến cực điểm.
Cô dứt khoát — —
Ra tay trước chiếm được lợi thế, chủ động bổ nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy eo anh……
Eo của anh là loại nhìn thì nhỏ, thực tế khi ôm như vậy lại rất rắn chắc.
Đều nói thể lực của bác sĩ khoa xương tốt hơn so với bác sĩ ở các khoa thông thường khác, từ eo có thể thấy được điều này.
Không làm thì thôi nếu đã làm thì phải làm đến cùng, cô còn mặt dày cọ ở trong lòng anh: “Bác sĩ Tần, em rất nhớ anh ~”
Tay của Tần Thận lại chậm chạp không ôm chặt lấy cô giống như cô tưởng tượng, sau đó dùng một nụ hôn sâu sau tiểu biệt, đến đáp lại tiếng gọi tình yêu của cô.
Đương nhiên, tất thảy có vẻ như chỉ là tưởng tượng của Đào Tinh Úy.
Thời gian trôi qua ba phút.
Tần Thận cũng không đẩy cô ra, mà chỉ cúi đầu, ở bên tai cô nói một câu: “Em đến cái đó rồi phải không?”
Cơ thể Đào Tinh Úy cứng lại.
Trong tư thế đứng im, cô bắt đầu cảm giác được sự khác thường, cũng ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt.
Thời gian đến cái đó của Đào Tinh Úy vốn không đều đặn, không cách nào biết được chính xác ngày, trong một tháng nằm viện cũng không có đến.
Nhưng tại sao mỗi lần luôn là lúc ở cùng anh, vào lúc quan trọng nhất……
Dưới mông giống như đụng phải lò xo, Đào Tinh Úy bật dậy khỏi sofa, che mặt đi vào toilet.
Đến toilet, mới phát hiện chỗ của tần Thận không hề có cái đó, tự cô cũng không mang theo.
“Bác sĩ Tần?”
“Bác sĩ Tần, anh còn ở đó không?”
Tần Thận đi đến cửa toilet, trực tiếp hỏi cô: “Muốn loại nào?”
Đào Tinh Úy quanh co một lúc, không quản đến ngại ngùng hay xấu hổ gì nữa: “Muốn…… dùng ban đêm 410mm? Còn muốn một gói ban ngày 250mm, còn lại ngày mai em có thể tựu mình ra ngoài mua!”
“Bụng có đau không?”
“Anh vừa nói tới, hình như có hơi đau thật……”
“Đợi tôi, rất nhanh thôi.”
Tần Thận bỏ lại câu này, liền vội vàng ra khỏi cửa.
Bảy phút sau.
Anh từ dưới lầu trở lại, đưa một túi băng vệ sinh cho Đào Tinh Úy, ngoài hai loại cô nói, còn mua cho cô vài gói tampon hình ống.
Đào Tinh Úy thay băng vệ sinh kiểu cơ bản trước, từ nhà vệ sinh đi ra, thì ngửi được vị ngọt của đường đỏ và gừng bao phủ trong không khí.
Là từ phòng bếp bay ra.
Cô đi qua đó, nhìn thấy Tần Thận vén tay áo, đang cầm một cái nồi nhỏ nấu nước gừng đường đỏ cho mình.
Cô bám ở bên cửa, im lặng phát ngốc một lúc.
Đều nói cô là người hiếu động, thật ra ở nơi có Tần Thận, cô có thể không động đậy gì chỉ nhìn anh như vậy, chuyện gì cũng không làm. Giống như sáu năm trước cô nằm ở phòng y tế vậy.
Duy chỉ có anh, có thể khiến cho lòng nóng nảy của cô an tĩnh lại.
Rất nhanh đã nấu xong, đổ nước gừng đường đỏ vào trong bát, Tần Thận đang muốn bưng cho cô.
Bước chân của anh dừng lại, dứt khoát đặt bát xuống, vẫy tay gọi cô.
“Tự qua đây uống đi.”
“Ờ, được.”
Đào Tinh Úy ngoan ngoãn giẫm dép lê đi qua, lại ngoan ngoãn uống sạch cả bát đó.
Trước kia cô không thích mùi vị này lắm, hôm nay lại cảm thấy vô cùng ngọt, muốn uống thêm nữa.
Bụng cũng trở nên ấm áp hơn.
Cô lau lau miệng, đang muốn đi rửa bát.
Chiếc bát đó bị Tần Thận cướp lại: “Đừng dính nước lạnh, để tôi đến rửa.”
Cô đứng bên cạnh, đợi anh rửa xong, lại giống như cái đuôi theo anh vào thư phòng.
Tần Thận thoáng nhìn cô: “Em còn chỗ nào không khỏe sao?”
Đào Tinh Úy nuốt một ngụm nước bọt, lấy ra một gói băng vệ sinh tampon viết đầy tiếng Anh, mặt đầy nghi hoặc: “Bác sĩ Tần, loại băng vệ sinh này nên dùng thế nào?”
Lúc cô có kinh đầu, trong nước còn chưa mấy thịnh hành loại băng vệ sinh này, rất ít người dùng.
Hình như trong đội quyền anh nữ có vài người dùng loại băng vệ sinh có hình dạng đặc biệt này, nói là vận động trong thời kỳ kinh nguyệt khá là thuận tiện. Các cô gái của đội bơi lội quốc gia và đội nhảy cầu quốc gia đều dùng loại này cả.
Nhưng quả thực cô chưa từng dùng thử bao giờ, lĩnh đội huấn luyện viên bên cạnh đều là nam, không ai thay cô suy nghĩ đến chuyện này.
Nếu như thi đấu đụng kỳ sinh lý, vì để không ảnh hưởng đến thành tích thi đấu, cô đều sẽ trực tiếp dùng thuốc lùi kinh kỳ lại.
Trước trán Tần Thận có nhiều thêm vài đường hắc tuyến, khóe môi gợi cười: “Em thật sự vẫn không có chút tiến bộ nào, không xem hướng dẫn sử dụng sao?”
“Xem rồi.”
Đào Tinh Úy thường xuyên đi nước ngoài thi đấu, tiếng anh không tệ, những loại tiếng anh đơn giản vẫn có thể xem hiểu. Hơn nữa hình minh họa trên túi hướng dẫn cách dùng cô đều xem hiểu hết.
Cô chỉ khó bề tưởng tượng, tampon này rốt cuộc là làm sao để tìm được vị trí đó, hơn nữa cho dù tìm được đúng vị trí rồi, thật sự có không gian có thể nhét tampon to như vậy vào sao……
Không đau ư? Chẳng lẽ sẽ không khiến máu càng chảy càng nhiều sao?
Đào Tinh Úy chỉ nghĩ như vậy thôi, đã cảm thấy quá đáng sợ rồi.
Thế là, Đào Tinh Úy nói đầu đuôi gốc ngọn nghi hoặc của mình cho Tần Thận nghe.
Sau khi Tần Thận nghe xong, không hiểu sao lại bắt đầu ho lên.
Đào Tinh Úy không trưởng thành dưới chế độ giáo dục bình thường, biết về sinh lý nhưng lại biết quá ít.
Chỉ biết bổ nhào vào lòng đàn ông, nhưng mà do thường thức sinh lý thân thể rất thiếu hụt, sợ rằng còn không biết cụ thể bổ nhào khiến người đàn ông ngã thì sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào.
Mắt Đào Tinh Úy sáng ngời như vì sao nhỏ: “Bác sĩ Tần, em quả thực khá muốn dùng thử cái này một lần, hay là anh lại dạy em?”
Ở trước mặt Tần Thận, cô cũng không cảm thấy ngượng ngùng lắm.
Vừa vặn người trước mắt là Tần Thận, cô mới dám hỏi như vậy, dù sao giữa hai người cũng không phải là lần đầu tiên.
Nhưng bởi vì Đào Tinh Úy không có căn bản về phương diện này, vừa không đủ hiểu rõ cơ thể bản thân, trước mắt Tần Thận cảm thấy có chút không biết nên xuống tay từ đâu.
Anh lại ho một tiếng, đau đầu nói: “Bỏ đi, vậy em cứ bỏ qua đừng dùng cái này. Đợi sau này tôi dạy em.”
“Bây giờ không được sao?”
“Ừm, không được, bây giờ còn chưa đến bước đó.” Tần Thận đáp.
Cô không hiểu dạy cô sử dụng băng vệ sinh, còn cần phải trải qua trình tự đặc biệt gì.
Trước kia, không phải anh cũng trực tiếp dạy cô đó ư?
Đào Tinh Úy bám vào mép bàn đọc sách của Tần Thận, nghiêng đầu hỏi: “Vậy phải đến bước nào ạ?”
Tần Thận đẩy gọng kính trên sống mũi, mắt hơi híp lại, nhìn về phía cô, nói một cách nghiêm túc: “Bước đó là ngủ chung……”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]