Trời vẫn xanh, không khí vẫn tươi mát như vậy, nhưng Từ Kiều Diễm lại cảm thấy có một số việc đã không giống trước.
Vốn tưởngrằng từ cái ngày đùa giỡn với người đàn ông kia, cô và Từ tiểu Minh sẽbị xếp vào loại hàng xóm đáng ghét, bị cự tuyệt lui tới, ai ngờ sáng sớm hôm sau, Uý Thượng Đình vẫn đến nhà cô gõ cửa, đưa cô đi làm giống nhưchuyện tối hôm qua chưa bao giờ phát sinh.
Lại nói đến vết thương ở chân của cô,thật không hiểu có phải do cô tức giận làm cho tuần hoàn máu tốt hơn hay không, chỉ ba ngày máu bầm đã tiêu tán toàn bộ, hết sưng, hại cô thiếuchút nữa tưởng rằng rốt cuộc không còn cớ để cho người ta đưa đón nữa;ai ngờ Úy Thượng Đình không nói nhiều, vẫn như cũ đưa đón cô đi làm.
Tất cả đều thuận lợi không phải rất tốt sao? Nhưng sự tình càng như ý, Từ Kiều Diễm càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Xem đi! Hôm nay vẫn cùng thời điểm như mọi khi, anh xuất hiện ở cửa nhà cô. “Chào buổi sáng! Anh Úy.”
Liếc cô một cái, anh thản nhiên nói: “Chào buổi sáng.”
Lại còn nói chào buổi sáng với cô, mọi người nói xem có kỳ quái hay không?
“Anh Úy, hôm nay thời tiết giống như sẽđổ mưa, đi nhờ xe anh thế này có được không? Dù sao anh cũng đưa em đinhiều ngày rồi, sẽ không bớt một chuyến này chứ?”
Úy Thượng Đình ngoái đầu lại thản nhiênliếc mắt nhìn cô một cái, nói không được cô sẽ không đi theo sao? Ánhmắt của anh phát ra ý tứ như vậy.
Đương nhiên sẽ không! Điểm lợi hại nhất của Từ Kiều Diễm chính là da mặt dày cùng liều chết đeo bám.
Tiếp theo, mũ bảo hiểm cứ như vậy đưa đến trước mặt cô, Từ Kiều Diễm đương nhiên không khách khí nhận lấy!
“Cô ăn sáng chưa?”
Từ Kiều Diễm ngồi lên phía sau xe máy, hưng phấn nói: “Đương nhiên chưa!”
Anh cũng nghĩ vậy, cô gái này phần lớnthời gian đều ở cùng anh, anh trước giờ đều đi làm sớm, Từ Kiều Diễmcũng theo đó dậy sớm chuẩn bị đi làm.
Xe máy thực tự nhiên chạy đến quán nhỏcủa bà lão, đây là tuần lễ thứ ba anh đến đây rồi, khó trách xe vừa đến, bà lão liền lập tức nhận ra bọn họ.
“Vân cô nương! Chào buổi sáng nha!”
Bà lão cười chào hỏi hai người, “Chào buổi sáng, hôm nay lại là mười phần bữa sáng mang đi sao?”
“Đương nhiên!”
Đem bánh bao bỏ vào túi nhựa, bà lãonháy mắt mấy cái với Từ Kiều Diễm, “Tiểu Diễm Diễm, người kia là bạntrai cháu sao? Bà thấy cậu ấy rất tốt nha! Mỗi ngày đều đưa cháu đilàm.”
Từ Kiều Diễm giống như đứa trẻ khoekhoang bảo bối, nâng đầu lên, kiêu ngạo nói: “Đây là đương nhiên, anh Úy của cháu là người đàn ông hấp dẫn nhất, vừa đẹp trai, lại biết quantâm! Trong lòng cháu, không có một ai, không có người đàn ông nào có thể so sánh được với anh ấy!”
“Cô bé này, cháu thật đúng là không biết thẹn thùng, khoe khoang người đàn ông của mình như vậy.” Bà lão cườiđến thật vui vẻ, quán dù cũ nát nhưng nụ cười lại rực rỡ sáng lạn.
Úy Thượng Đình cũng không nói thêm cáigì, nhưng thời điểm trả tiền, anh lại xuống xe tự mình thanh toán. Cũngkhông thể để cho Từ Kiều Diễm trả tiền mãi, dù sao phần lớn bánh baocũng tiêu hóa trong bụng anh. Trả tiền xong anh cũng không quên đem túiđồ ăn đặt gọn gàng lên trước xe máy.
Người đàn ông này không tồi nha! Bà lão lại lần nữa hướng Từ Kiều Diễm nháy mắt, đồng thời giơ ngón tay cái lên.
Từ Kiều Diễm đắc ý cười, phất tay ý bảo“việc này còn phải nói sao”, đàn ông cô chọn dĩ nhiên là tốt nhất! “AnhÚy, anh giúp em ăn bánh bao mãi như vậy, có thấy ngán không?”
Cô nhớ rõ, người này thích sủi cảo, khẩu vị hai người khác biệt khá lớn.
Trong mắt anh phản chiếu khuôn mặt nhỏ đang lo lắng, “Sáng sớm ngày mai có thể đổi thứ khác.”
Ý anh là, sáng sớm ngày mai, cô vẫn là có thể đi xe máy của anh đi làm!
Khoé miệng Từ Kiều Diễm cong lên, bởivậy mới nói, ông trời không phụ người có lòng, anh Úy rốt cục cũng cóhứng thú với cô sao? Bằng không làm sao lại tình nguyện nhiều lần đưađón cô đi làm chứ?
Ý nghĩ này làm cô rất sung sướng, cảmgiác tựa như cưỡi mây đạp gió, cả người bay bổng, trên mặt cũng thoánglộ ra nụ cười ngốc nghếch.
“Cô đang suy nghĩ cái gì?” Nhìn cô cười đến ngây ngốc, Uý Thượng Đình nhíu mày.
“Em suy nghĩ. . . ” Con mắt tinh tườngngắm nhìn khuôn mặt người đàn ông, “Chúng ta đã quen biết lâu như vậy,không bằng tối nay hẹn ăn tối, thế nào?”
Cảm giác chờ đợi câu trả lời thật sự là vừa kỳ vọng, lại vừa sợ bị thương tổn.
Từ Kiều Diễm có chút sợ hãi, ký ức lầntrước cô tự mình làm sủi cảo hãy còn mới mẻ, nếu anh lại cự tuyệt…, côcó thể lại đau lòng hơn nữa hay không?
Sau một hồi, Úy Thượng Đình mới hé môi nói: “Bữa tối thì không được.”
Quả thực làm người ta nhụt chí, cô lại bị cự tuyệt.
“Nhưng cơm trưa thì có thể.” Nhìn thấybộ dạng cô đang nản lòng bởi lời nói của anh, trong nháy mắt lại chuyểnthành tươi cười ngây dại, Úy Thượng Đình không khỏi cảm thấy thú vị.
Cô gái này hỉ nộ ái ố toàn bộ đều hiệnra ở trên mặt, không hề giấu diếm, kỳ thật rất dễ dàng biết được tâmtình cô là tốt hay xấu.
“Thật sao? Vậy lúc nào thì có thể? Buổitrưa hôm nay nhé? Em mười hai giờ, không, 11 giờ rưỡi. . .” A, làm saobây giờ? Chờ cô đến công ty bảo hiểm thay bảo hiểm cho nhân viên xong,giữa trưa không biết có trở về kịp hay không?
Úy Thượng Đình nhìn ra điểm khó của cô, mở miệng nói: “Trưa mai mười hai giờ.”
Một câu lập tức giải quyết phiền não của cô, cô vội vã nói: “Tốt tốt tốt, trưa mai mười hai giờ, em đến nơi đó tìm anh.”
Cô lại nghĩ tới, “Anh muốn ăn cái gì?Món Trung Quốc, món Tây hay món Nhật ? Hay là muốn ăn đồ ăn chay?” Lầnđầu tiên hẹn hò, cô không cho phép mình làm hỏng việc.
Nhìn cặp mắt đang chớp chớp, trước kiaanh thấy khó chịu, nhưng bây giờ không biết tại sao thấy biểu tình hưngphấn này lại cảm thấy thú vị, Úy Thượng Đình tràn đầy bao dung hiếm thấy nói: “Cô quyết định đi!”
Một câu “Cô quyết định” làm Từ Kiều Diễm tựa như bị trúng một cái “Địa lôi”, còn bị nó nổ cho thất khiếu bốc khói.
…………….
Người ta nói món ăn Quảng Đông ở quánnày rất nổi danh, cô liền đặc biệt gọi điện thoại đến hẹn trước, cô hyvọng có thể cùng anh Úy hai người ăn bữa cơm ngọt ngào, ai ngờ lại gặpphải gặp phải một đám các bà, các mẹ đến phá rối.
“Cậu Úy, cậu cũng tới đây dùng cơm sao?”
“Hôm trước tôi có thấy cậu trực ban đó! Tôi muốn tới chào hỏi cậu, nhưng lại sợ quấy rầy cậu làm việc!”
Những người này là đám tam cô lục bà ởgần cục cảnh sát, sớm biết bên trong có một nhân viên cảnh sát đẹp trai, cho nên thỉnh thoảng đi qua hoặc gặp được liền muốn lên tiếng gọi.
“Đến đây, nơi này có chỗ trống, mau tớiđây ngồi, nhiều người ăn cơm chung mới náo nhiệt!” Một bà cô vội vàngbày tỏ tâm tình yêu thích của mình.
Từ Kiều Diễm trăm lần không tình nguyện, nhưng thấy Úy Thượng Đình bị người ta kéo vào, liền đặt mông ngồi giữaanh và bà cô nhiệt tình kia.
“Cậu Úy, gần đây khỏe không?”
“Vẫn vậy.”
“Cái gì vẫn vậy, nhìn xem cậu gầy hẳnđi, nhất định là bân rộn nhiều việc đúng hay không? Đến đây, mau ăn cáichân gà này để bồi bổ!”
Mắt phượng nhíu lại, thấy một cái đùi gà được người ta thân thiết để vào chén Úy Thượng Đình; Từ Kiều Diễm đáylòng khó chịu, mau đưa tay ra, giành lấy ý tốt của người phụ nữ khác.
Nói giỡn sao! Cô còn chưa có thử gắp thức ăn cho anh Úy nha, làm sao có thể để cho người khác giành trước?
Chân gà bị chặn lại, tình hình chiến đấu kế tiếp càng kịch liệt hơn — bà cô bên trái một miếng xá xíu, bà dì bên phải một miếng vịt quay, chị gái phía trước lại một miếng ngỗng quay,đồ ăn muốn gắp vào trong bát của Úy Thượng Đình, lần lượt đều bị một cái bát khác ngăn chặn giữa không trung.
“Xin hỏi, cô này là?”
Tựa hồ cho đến lúc này, đám phụ nữ mớichú ý tới đã quên chào hỏi một người, cô gái đi theo bên người Úy Thượng Đình rốt cuộc là ai?
“Một người bạn của tôi.” Anh trả lời đơn giản.
“Người bạn kia . . .”
“Tôi họ Từ.” Từ Kiều Diễm khẩu khí lãnh đạm, từng miếng từng miếng dùng sức cắn đùi gà, rất giống như có thù oán với nó.
“Cô Từ, cô có vẻ rất đói bụng ?” Nhìnqua bát của cô, chồng chất giống như toà núi nhỏ, chẳng qua đồ ăn nàyđều là mọi người cố ý gắp cho Uý Thượng Đình.
“Tàm tạm, không phải là quá đói.”
“Tàm tạm sao? Vậy tại sao cô lại đem đồăn chúng tôi gắp cho cậu Úy tiên, toàn bộ đều gạt vào bát của mình ?”Một bà cô xem không nổi nói.
“Bởi vì tôi muốn giành.” Lòng ghen tỵ quấy phá, cô nhìn cả đám người đang xum xoe đều không thuận mắt.
Lời nói thẳng của cô làm cho Uý Thượng Đình nhíu mày, không lường trước được những lời tiếp theo còn làm anh há hốc mồm luôn.
“Các cô các dì, mọi người đưa đồ ăn choanh Uý của tôi, trong lòng tôi đương nhiên không vui, làm sao mà caohứng nổi? Người đàn ông mình thích có phụ nữ khác thích, mọi người ngẫmlại xem, là mọi người cũng sẽ không vui thôi!”
Thì ra anh đẹp trai có bạn gái rồi!
Bọn họ cũng không nghĩ sẽ gây náo loạnđôi tình nhân, chia rẽ người ta, vài bà cô áy náy gắp chút xá xíu để vào trong bát của Từ Kiều Diễm.
“Cậu Úy, sao chưa từng nghe cậu đề cậpqua là có bạn gái vậy? Hại bạn gái của cậu không vui, mấy người chúngtôi thật đúng là ngượng ngùng.”
Úy Thượng Đình còn không kịp mở miệng,Từ Kiều Diễm lại nói: “Sai rồi, dì à, anh Úy còn chưa có đồng ý để chocháu làm bạn gái của anh ấy.”
A! Thế là sao? Hai người này không phải người yêu sao?
“Nhưng mà, cháu đang cố gắng hướng tớimục tiêu này, một ngày nào đó, cháu nhất định sẽ thành công!” Từ KiềuDiễm lời thề son sắt nói.
Không biết tại sao, trong mắt các bà côđột nhiên toát ra vẻ tán thưởng, nếu năm đó các bà cũng nghị lực cùngquyết đoán như cô Từ này, thì đã có thể ở cạnh người đàn ông mình yêumến rồi, cũng không phải nhờ vào coi mắt mà kết hôn.
Úy Thượng Đình cũng đang thở dài tronglòng, cô gái này tựa hồ không cho anh quyền lợi trả lời, cứ nhận địnhtất cả mọi chuyện như vậy, cô lấy đâu ra tự tin để nói nhất định có thể ở bên anh?
Nhưng ánh sáng trong mắt cô khi theođuổi mục tiêu lại làm người ta khó có thể quên, đây cũng là một bộ mặtkhác của Từ Kiều Diễm, luôn tích cực cùng lạc quan hướng tới mục tiêucủa mình.
Đôi mắt đen chợt nhíu lại, nhìn chằmchằm vào khóe miệng Từ kiều diễm. Mới rồi chỉ lo vùi đầu ăn chân gà,khóe miệng của cô bị dính mẩu vụn thịt, bản thân Từ Kiều Diễm lại khôngnhận thấy được.
Có một nỗi xúc động từ dưới đáy lòng kêu gọi Úy Thượng Đình làm một việc — ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua khoémiệng bị dơ của Từ Kiều Diễm, khi anh chú ý tới hành động quá mức củamình thì không chỉ Từ Kiều Diễm kinh ngạc, mà tất cả mọi người có mặt,sáu cặp mắt cũng đều nhìn thấy hành động bất ngờ kia.
Xem ra cũng không phải hoa rơi có ý,nước chảy vô tình nha! Bằng không một người đàn ông làm sao lại chạm vào mặt con gái nhà người ta?
Vài mảng mây hồng hiện lên trên má Từkiều diễm. “Anh, anh Úy, anh. . . anh vừa mới . . . mới. . .” So với âmđiệu vang vọng lúc trước, âm thanh của cô lúc này quả thực nhỏ đến mứcnghe không ra.
“Khóe miệng của cô dính đồ.”
“A!” Cô cúi đầu không nói, màu đỏ lan xuống tận cổ.
Không nghĩ tới nữ ác bá từ trước đến nay luôn luôn ăn ngay nói thẳng, giờ khắc này thế nhưng lại mặt đỏ đếnkhông biết làm sao, cô gái này thật là dễ thẹn thùng quá đi!
…………….
Sai! Cô gái này không chỉ là thẹn thùng, mà còn ngốc nghếch nữa!
Đôi mắt của Úy Thượng Đình lúc này đangrực lửa, lườm cái cô nàng nửa đêm canh ba chạy ra ngoài truy bắt kẻtrộm, còn làm cho bản thân bị thương ở cánh tay, khiến anh cả bụng đầybực dọc vô cớ!
“Cô Từ, cô thật giỏi quá! Tôi mới pháthiện có kẻ trộm lẻn vào, chỉ biết kêu to, hai ba người liền bị cô chếngự, nhưng mà lại hại cô bị thương, thật sự áy náy quá!”
“Cô Từ, cô thật là anh hùng của chúng tôi!”
“Mọi người quá khách sáo rồi!” Nhìn chằm chằm băng gạc đang quấn chặt trên cánh tay, Từ Kiều Diễm không thèm để ý nói. Muốn khuất phục một người bình thường đối với cô mà nói cũng không phải là khó, chẳng qua là tại trên người tên đó có vũ khí.
Tên trộm kia quả thật sớm có chuẩn bị,chạy vào nhà người ta trộm đồ đạc không quên đem theo đem dao gọt tráicây bên người — chính là con dao kia, khi kẻ trộm kích động vung loạn,đã làm thương tổn đến cánh tay của cô.
Bất quá thật sự chỉ là một vết thươngnhỏ, nếu không có hàng xóm kinh ngạc kêu to, cũng sẽ không đánh thứcnhiều người như vậy, càng không gọi xe cứu thương tới mang cô tới bệnhviện băng bó.
“Dù sao đi nữa, nếu không có cô Từ, con dấu cùng sổ tiết kiệm tôi dấu ở nhà, sớm đã bị tên trộm lấy đi rồi!”
“Mọi người đừng có khách sáo như vậy!”Từ Kiều Diễm nở nụ cười, “Cái này gọi là thấy việc nghĩa hăng hái làm,rút dao tương trợ, tôi chỉ là phát huy đầy đủ tinh thần giúp nhau cảnhgiác thôi; quan trọng là bắt được tên trộm kia, nếu không ngày khác anhkhông biết sẽ lại vào nhà ai mà hại người, mọi người nói đúng haykhông?”
Mấy lời diễn thuyết hùng hồn này là cônghĩ ra khi đang ở trong xe cứu thương, nhất định có thể gây cho mọingười, không, là gây cho Úy Thượng Đình ấn tượng sâu sắc.
“Bất quá nói trở lại, bộ dạng cô Từ tốinay thật không giống lúc thường, giống như trẻ đi vài tuổi, thiếu chútnữa là tôi nhận không ra.” Không trang điểm lại có cảm giác trẻ hơn.
“Vậy sao?” Từ Kiều Diễm sờ sờ gương mặtcủa mình, đêm nay cô có chính khí hộ thân, có trang điểm hay không dường như cũng chẳng quan trọng.
“Tốt lắm, tốt lắm, mọi người cũng đừng làm phiền cô Từ nghỉ ngơi nữa, tự về nhà ngủ đi!”
“Cô Từ ngủ ngon.”
“Mọi người ngủ ngon.”
Một đám người kéo nhau rời đi, chỉ cómột người trước sau cũng không nhúc nhích, vẫn dựa ở cửa ban công, yênlặng nhìn chăm chú vào cô gái ngu ngốc đang hưng phấn vẫy tay với mọingười trong phòng khách.
“Anh Úy, thật không nghĩ tới lại đánh thức cả anh.” Từ Kiều Diễm giống như biết lỗi, đi tới trước mặt Úy Thượng Đình.
Vừa rồi mọi người đều khen ngợi cô, Úy Thượng Đình chắc cũng thấy được sự lợi hại của cô rồi.
“Em trai Tiểu Minh của cô đâu?”
“Đi hát với bạn bè rồi.” Trên mặt của cô tràn ngập chờ mong, mau khen ngợi cô đi!
“Chỉ có một mình cô ở nhà sao?”
“Đúng vậy!” Tại sao còn chưa nói, cô chờ rất cực khổ nha!
Không chú ý tới đôi mắt đen của Úy Thượng Đình chứa đầy lửa giận, Từ kiều diễm còn liều lĩnh tiến lên tự tìm cái chết!
“Em nói, anh Úy à! Cánh tay người ta bịthương, anh cũng không quan tâm chút nào sao?” Cô nghĩ muốn dùng khổnhục kế để đổi lấy một chút che chở của anh.
“Cô còn dám nói đến vết thương trên tay, quả thực là ngu xuẩn muốn chết!” Úy Thượng Đình nhịn không được nâng cao âm lượng.
“Anh Úy, anh làm gì mà phát hỏa lớn vậy?” Từ Kiều Diễm vẻ mặt khó hiểu.
“Bởi vì cô ngu xuẩn!”
Anh lại một lần nữa nhắc tới ngu xuẩn,bị chửi khiến nụ cười trên mặt Từ Kiều Diễm biến mất, tuy rằng Úy Thượng Đình là người đàn ông cô thích, nhưng có ai bị chửi là ngu xuẩn mà vuivẻ chứ? “Em rốt cuộc ngu xuẩn chỗ nào?”
“Đâu có cô gái nào giống như cô vậy,không biết tự lượng sức mình đi bắt trộm? Cô có hiểu cái gì gọi là antoàn là trên hết hay không hả?!”
Nói như vậy hình như có hơi quá đáng nha! “Em có năng lực tự bảo vệ mình. . . .”
Nhắc tới chuyện này, Úy Thượng Đình lậptức lại cảm thấy lửa giận bốc lên trong ngực. “Cái gì gọi là năng lực tự bảo vệ mình? Gặp phải gậy sắt, dao găm có hữu dụng sao? Hữu dụng thìlần trước cô cũng không bị thương, lần này cũng sẽ không bị trộm đâm một dao.”
Băng vải màu trắng xem ra thật sự làchói mắt cực kỳ, anh tức giận tới mức muốn gào vào tai cô, “Tự cô nóixem, đây không phải là ngu xuẩn thì là cái gì?”
Cô không cảm thấy như vậy, “Nếu thật phải đánh nhau với kẻ trộm, thực ra em chưa chắc sẽ thất bại đâu!”
Úy Thượng Đình bị giọng điệu cậy mạnhcủa cô làm tức giận. “Cô muốn bắt kẻ trộm, không biết kêu lên sao, không biết tìm người đến hỗ trợ sao? Cô là một phụ nữ, bắt chước đàn ông cậymạnh đuổi theo kẻ trộm làm cái gì?”
Từ Kiều Diễm nhíu mày, anh đang xemthường năng lực của phụ nữ sao? “Cho nên về sau em thấy phiền toái gì,cũng có thể tìm anh giúp em giải quyết sao?”
Anh ngừng lại một chút, “Tôi chỉ phụ trách trật tự giao thông.”
Được, coi như anh lợi hại!
Từ Kiều Diễm nheo mắt lại, là người đànông này muốn cô gặp chuyện phải tìm người hỗ trợ, hiện tại lại ra vẻ mặc kệ cô, rốt cuộc là đang đùa giỡn cô hay sao? “Thật không biết anh lạilà người nhiều lời như vậy! Em đây bất quá là giúp hàng xóm bắt trộmthôi, anh xem đi, tất cả mọi người đều thực cảm ơn em! Em chẳng cảm thấy em làm như vậy có cái gì sai cả.”
“Cô sai ở chỗ không biết tự lượng sức mình!”
Nghe anh nói như vậy, Từ Kiều Diễm cũngtức giận! “Cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình? Từ trước tới nayđều là em tự mình suy nghĩ biện pháp bảo vệ người khác, nhiều năm nhưvậy đều chống đỡ được, em không phải vẫn sống rất tốt sao!”
Úy Thượng Đình trầm mặc, nhưng lại dùng loại ánh mắt như đang suy nghĩ gì chăm chú nhìn cô gái đang tức giận kia.
“Anh có biết lão Vương trên lầu liềuchết làm việc, là vì muốn dành tiền cho đứa nhỏ đi học ở nước ngoài cóthể sinh hoạt khá hơn không? Em đây liều mình đuổi theo kẻ trộm là vìkhông hy vọng nỗ lực tích góp hơn nửa đời người của lão Vương toàn bộđều bị mất! Anh cái gì cũng không biết, dựa vào đâu nói em như vậy?”
Cặp mắt đen hiện lên một tia kinh ngạc,không nghĩ tới cô gái ngu xuẩn này tự nhiên lại hung dữ như thế? Đâycũng là một bộ mặt khác của cô sao — một phụ nữ tính tình nóng nảy?
Kỳ thật Từ Kiều Diễm gào thét xong liềncảm thấy hối hận không thôi — cô cố gắng ở trước mặt anh duy trì hìnhtượng tốt như vậy, làm sao có thể bởi vì một chút tranh chấp liền mấthết?
Hơn nữa, cô làm sao có thể đem việc không vui vẻ mình từng trải qua toàn bộ đều đổ lên người anh chứ?
“Xin hãy quên mấy lời em vừa mới nói cóđược không? Em bình thường không phải hung dữ như thế đâu.” Cô vẻ mặtcầu xin, “Vì người khác mà làm cho mình bị thương, em thừa nhận là sơsẩy của em, nhưng rốt cuộc tại sao anh lại tức giận cãi vã với em vậy?”
Úy Thượng Đình toàn thân chấn động, đúng, anh rốt cuộc là tức giận vì cái gì?
Chỉ vì nhìn thấy Từ Kiều Diễm vì bắt kẻtrộm mà làm mình bị thương, anh liền cảm thấy cả người khó chịu, ngộ nhỡ kẻ trộm kia đả thương không phải cánh tay Từ Kiều Diễm mà bộ phận trọng yếu khác, vậy phải làm thế nào? Cô gái này làm không tốt cũng sẽ không ở trước mặt anh kêu gào sung sướng như vậy.
Nhận thức việc này cũng làm cho anh cảm thấy giật mình — bắt đầu từ khi nào, anh lại trở nên để ý tới cô gái này như vậy?
Ánh mắt phức tạp nhìn khuôn mặt thực bịtổn thương của Từ Kiều Diễm, khẩu khí của anh cũng dần dần thư thả. “Vềsau, nhớ cẩn thận một chút.”
Từ Kiều Diễm lại bởi vì những lời này của anh, xoá bỏ ưu sầu, khóe miệng nở một nụ cười.
Xem ra, anh Úy thật sự là có ý với cô rồi, bằng không làm sao lại lo lắng cho cô, khẩn trương cho cô như vậy?
Từng bước một, cô đi tới bên cạnh anh,vươn tay, giống như đứa trẻ giật nhẹ ống tay áo anh, làm nũng nói: “AnhÚy, em cam đoan lần tới em sẽ cẩn thận, tuyệt đối không để cho mình bịthương, anh đừng mất hứng nữa được không?”
Anh hạ tầm mắt, nhìn thấy đôi mắt giốngnhư chú chó nhỏ đáng thương, trong lòng không hiểu sao mềm yếu, anh thởdài, thì thào lẩm bẩm: “Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào?”
Anh thế nhưng lại mềm lòng.
Cô gái này đúng là độc dược — càng hiểu rõ cô, anh càng thay đổi.
Chuyển hướng nhìn về phía vết thương, anh cảnh cáo, “Không được làm cho mình có khả năng bị thương nữa.”
“Em cam đoan!” Cô đứng nghiêm hành lễ, lại đã quên trên tay mình đang có băng vải.
Lôi kéo một trận làm cô khẽ kêu lên. “Đau!”
Miệng vết thương co rút đau đớn làm côrụt tay lại, Úy Thượng Đình cầm đầu vai của cô, sức lực tuy lớn nhưngcũng không làm đau cô, chỉ sợ cô không cẩn thận lộn xộn lại đụng tới cái gì, bảo vệ cử động của cô đồng thời cũng đem vẻ mặt yếu đuối của cô thu vào trong mắt.
Hai người dựa vào rất gần, gần đến nỗicó thể nghe được tiếng hít thở của nhau, Từ Kiều Diễm nhìn vào đôi mắtthâm thúy kia, không khí tràn ngập kỳ dị, làm tim cô đập tăng tốc.
Gương mặt anh tuấn gần ngay trước mắt,khuôn mặt cô hơi hơi nóng lên, ánh mắt của anh Úy nhìn cô sáng rực lênnhư vậy, không phải là muốn hôn cô chứ?
Ý nghĩ này làm cô nhịn không được đỏ mặt, nhưng mà, lúc này không hôn thì còn muốn đợi đến khi nào?
Từ Kiều Diễm chủ động ngẩng mặt, chu miệng lên, chờ đợi, nhưng nụ hôn cô chờ mong mãi không có hạ xuống.
Vụng trộm mở một con mắt, phát hiện ÚyThượng Đình trừ bỏ vẻ mặt quái dị nhìn chằm chằm cô, cũng không có mộtchút động tác gì như muốn hôn môi cô.
Vì sao?
“.. . .” Từ xa truyền đến tiếng hát cao vút.
Thì ra nguyên nhân là đây —
Úy Thượng Đình buông Từ Kiều Diễm ra, người cũng lui sang một bên, không khí ám muội mới rồi lập tức không còn sót lại chút gì.
Nửa đêm canh ba, hát hò tới sung sướng như vậy, còn bỏ đi để cô ở nhà một mình.
Được lắm, Từ tiểu Minh, mối thù “Không hôn được” này, lão nương sẽ nhớ kỹ!
Cửa bị khóa mở ra, một bóng người lắc lư tiến vào. “Ơ? Bà già, sao chị còn chưa ngủ? Ngạc nhiên, anh cảnh sátgiao thông, đã trễ thế này, sao anh lại xuất hiện ở nhà của em?” Thânmình Tiểu Minh run lên, thật là lạ, tại sao cậu lại cảm thấy một trậnkhí lạnh thổi hướng mình?
Cái gì cũng chưa làm, lại bị phán tội chết, Từ tiểu Minh lần này thật sự là rất vô tội nha!
Úy Thượng Đình nhìn thấy vẻ mặt tiếc rẻ“Vịt đã nấu chín còn bay mất”** của cô, không hiểu sao lại cảm thấy thúvị, không khỏi bật cười. (**ý nói việc gần thành công rồi còn vụt mất)
Kỳ thật mới vừa rồi, anh cũng cảm nhậnđược giữa hai người có một cảm giác rung động, chẳng qua là còn chưa xác định cảm giác kia đến cùng là chính xác hay không, anh sẽ không tự tiện hành động.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]