Miệng cô méo mó nhìn hắn. Đi bộ? Tên này có bị điên không, đi bộ từ đây về Miêu Thành. Óc hắn có vấn đề rồi.
"Đi một đoạn thì có nhà dân, mượn hộ điện thoại họ là được. Vật dụng chúng ta trong xe, bây giờ cháy đen hết rồi. Hay em muốn tối nay ta ngủ lại đây?."
"Đi bộ đi bộ, anh cứ thích dồn tôi vào ngõ cụt." Cô liếc xéo hắn rồi bước chân đi trước. Nam Cung Long lắc đầu ngán ngẫm, cô càng ngày càng khó phục, hành trình rước vợ của hắn chắc còn dài.
Đi được một đoạn, gót chân cô đau ê ẩm, mắt cá chân cũng đỏ lên, dường như rất khó đi. Tuyên Vân Phi cúi người xuống định cởi đôi giày cao gót. Nhưng Nam Cung Long nhanh hơn cô, tay hắn đã chạm đến dây giày, đầu gối hắn đã chạm đất. Hắn đã quỳ trước mặt cô.
Tay hắn dịu dàng, cẩn thận gỡ đôi giày ra khỏi chân cô. Trên tay hắn đang cầm đôi giày cao gót 5 phân của cô.
Hắn mở miệng nói: "Chân em thế này không đi được đâu, lên lưng tôi cõng em."
Cô nhanh chóng mở lời từ chối: "Kh...không cần đâu."
Nam Cung Long quay lưng, quỳ xuống, quay mặt lại nói: "Em ngại cái gì? Mau đi, chân em đau như thế đi tiếp có nước nằm viện đấy. Lên đây tôi cõng em."
Tuyên Vân Phi gượng gạo dựa người vào lưng hắn, tay ôm lấy cổ Nam Cung Long. Hắn đứng dậy, 2 tay nâng chân cô lên. Rồi nhanh chóng đi tiếp.
Hơi ấm từ lưng hắn truyền qua cho cô, rất ấm áp. Bỗng lồng ngực cô đập mạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-cung-phu-nhan-em-muon-thoat-khoi-toi/169247/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.