Sáng hôm sau là ngày nghỉ, nên Nam Cung Long cũng không thức dậy sớm.
Tỉnh giấc vào chững 9h sáng, bàn tay hắn sờ soạng bên giường thì thấy mỹ nữ đã không còn bên cạnh, ga giường đã lạnh.
Hắn khó chịu ngồi dậy, đôi mắt nheo lại nhận cái nắng gắt từ bên ngoài chiếu vào, hắn nhìn 4 góc quanh phòng thì thấy chả có ai. Trên giường vẫn còn lưu lại mùi hương của Tuyên Vân Phi, Nam Cung Long lấy điện thoại rồi gọi cho cô.
Rèm cửa cũng chưa mở ra, bên trong căn phòng mang lại cảm giác thoải mái cho con người ta chỉ muốn nằm gục xuống
[Anh dậy rồi à?.] Tiếng cô trong trẻo từ trong điện thoại vọng ra, hắn có thể nghe thấy tiếng náo nhiệt quanh Tuyên Vân Phi.
[Anh vừa dậy, em đang ở đâu đấy. Đã đi lâu chưa] Giọng hắn vừa tỉnh thật khàn đặc, giọng nói uể oải vừa lười nhác vừa có sự quan tâm.
[Em đi từ sớm không đánh thức anh dậy vì dù sao cũng là ngày cuối tuần. Em đang ở công ti nội thất]
[Thế trưa em có về nhà ăn cơm không?]
[À ừm...về nhà anh ăn ấy à? Vâng, trưa em về.] Tuyên Vân Phi nghe hắn nói "về nhà" trong lòng lại cảm thấy thao thức, nghe được 2 từ ấy trong lòng cô cảm thấy thật lạ. Lâu rồi chưa ai nói với cô câu này.
[Về nhà của chúng ta, anh nói với mẹ chờ em. Em ở đấy đi anh ra đón.] Nam Cung Long đứng dậy lấy bộ vest từ trong tủ.
[Kh...không cần. Em tự đi về.]
[Ngoan, đừng cãi lời anh. Tầm 15 phút nữa anh đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-cung-phu-nhan-em-muon-thoat-khoi-toi/1664684/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.