Thời điểm dư âm vụ nổ vang chấn cùng khói bụi cuồn cuộn trong không trung, mỗi một chiến sĩ Nam Cực Tinh thần trí còn tỉnh táo đều ý thức được, đội nhân mã Tử Y Kỵ này chỉ là vật hy sinh, sau khi dẫn dụ địch thành công, sẽ có viện binh nội trong khoảng thời gian ngắn nhất kéo tới, tuy nhiên sở dĩ phải khẩn cấp rút lui trước, còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn.
Thân phận thành viên Nam Cực Tinh một khi bị bè đảng Ngư Khánh Ân tra ra, sẽ mang đến cho người nhà bọn họ tai họa diệt thân, bởi vậy trong thời gian chịu huấn luyện, tuyệt đối không để lại bất cứ thi thể nào có thể giúp địch nhân nhận diện thân phận, cũng là một quy tắc thép.
Tề Bôn toàn thân đẫm máu cắn răng gượng dậy, bịt lỗ tai vẫn còn chịu chấn động âm thanh ù ù, phóng lên bầu trời một cột khói hiệu màu đỏ.
Cột khói hiệu màu đỏ này báo hiệu cho Nhạn Tinh ở vòng ngoài chuẩn bị tiếp ứng, thông báo hành động đã thất bại, cũng ra lệnh cho toàn bộ Nam Cực Tinh có mặt tại đây, lấy tốc độ nhanh nhất phá hủy khuôn mặt đồng bạn đã hy sinh ở xung quanh mình, sau đó rút lui.
Bộ phận chiến sĩ vẫn còn khả năng cử động gượng dậy xác nhận người bên cạnh còn sống hay không, ngăn những giọt nước mặt chực trào, rắc bột thuốc có tính ăn mòn cực mạnh lên mặt người chết, một số người bị thương nặng không muốn liên lụy tới đồng bạn, càng không mong liên lụy tới người nhà, cắn răng phá hủy dung mạo của chính mình.
Công việc xử lý này phải được tiến hành trong khoảng thời gian cực ngắn, sau đó cột khói hiệu thứ hai bắn lên không. Dưới sự lãnh đạo của người chỉ huy, các chiến sĩ gấp rút vượt qua khe núi, rút lui vào sâu bên trong rừng cây rậm rạp, hầu như trên vai mỗi người đều mang theo một đồng bạn của mình đang bị trọng thương, dù chết cũng sẽ không bỏ rơi họ.
Phía sau, gót sắt Tử Y Kỵ đột nhiên vang dội dồn dập.
Là một chiến sĩ Nam Cực Tinh đã trải qua huấn luyện, Tô Hoàng kể từ lúc được cộng sự lao tới che chắn, não bộ đã không còn suy nghĩ được gì nữa, gần như là theo bản năng mà sinh ra phản ứng đối với với mệnh lệnh kế tiếp. Thi thể xung quanh hắn phần lớn là của Tử Y Kỵ, cũng có một vài thành viên Nam Cực Tinh nhưng hầu hết diện mạo đều đã bị phá hủy. Trong cái rủi vẫn còn cái may, sau khi Mục Tiễu Địch lao tới che chở hắn dưới thân, vừa lúc đó có người ngã nhào lên trên người y, bởi vậy mặc dù xung quanh huyết nhục lẫn lộn, nhưng bàn tay run rẩy đặt trên ngực hắn, vẫn còn hơi ấm mơ hồ.
Trong lòng sợ hãi, Tô Hoàng căn bản không muốn đặt ngón tay trước mũi cộng sự kiểm tra hơi thở, mà trực tiếp nhấc y lên cõng trên lưng, theo các đồng bạn rút chạy vào sâu trong rừng.
Bởi vì mỗi người đều mang trên mình vết thương hoặc nặng hoặc nhẹ, vết máu trong lúc trốn chạy khiến bọn họ khó mà thoát khỏi sự truy sát của Tử Y Kỵ, hơn nữa nếu đây đã là một cái bẫy, con đường rút lui cũng không thể nói là chắc chắn an toàn, bởi vậy Tề Bôn nhanh chóng ra hiệu cho mọi người phân tán, nghĩ cách lợi dụng địa thế rừng núi phức tạp để thoát khỏi truy binh, sau đó tìm tới các thôn xóm hẻo lánh là chốt mật của Nhạn Tinh để ẩn thân.
Thực tế sau đó đã chứng minh, quyết định này của hắn quả thực vô cùng đúng đắn.
Đứng trước sinh tử, tiềm lực bên trong con người bộc phát, cộng với yếu điểm Tử Y Kỵ không quá am hiểu lục soát địa hình rừng núi, đã mang tới một tia hi vọng cho các chiến sĩ Nam Cực Tinh trên thân mang đầy thương tích mệt mỏi rã rời. Một số người chỉ bị thương tương đối nhẹ cuối cùng cũng thành công tới được chốt mật của Nhạn Tinh ở vùng lân cận, bọn họ truyền đạt lại tường tận lần thất bại này, toàn bộ Nam Cực Tinh khu Đông Nam lập tức khẩn trương hết mức có thể, tìm cách cứu viện, mục tiêu là đoạt về càng nhiều sinh mạng càng tốt.
Mặc dù vậy, vẫn không thiếu người lọt vào đường mòn trong rừng sâu, hi sinh dưới lưỡi đao của truy binh Tử Y Kỵ, một số không kịp tự hủy dung, thi thể bị đưa về kinh thành nhận dạng, một khi bị điều tra ra thân phận, người nhà bọn họ dù biết rõ những việc họ âm thầm làm sau lưng hay không, không kịp đề phòng lập tức bị treo cổ. Mặc dù khu Đông Nam đã nỗ lực hết sức tổ chức cho những gia đình có khả năng bị bại lộ thân phận chạy trốn hoặc ẩn nấp, nhưng trước Ngư Khánh Ân quyền cao chức trọng nắm giữ toàn bộ triều chính, lực lượng bí mật dù sao cũng mỏng manh hơn rất nhiều.
Thể lực Tô Hoàng, sau khi tới một con suối nhỏ khô cạn thì đã đến cực hạn, hắn dùng nốt chút ít khí lực sau cùng ổn định thân thể cộng sự trên lưng, nhưng hai chân tựa như bị rót chì nặng trình trịch, không sao di động được lấy nửa bước. Bên cạnh có một đồng bạn bị thương nhẹ nỗ lực muốn giúp hắn đứng lên, nhưng sau vài lần thất bại, Tô Hoàng nói với người đồng bạn khác tổ gần như đã không còn nhận rõ là ai: “Xin ngươi… đưa cộng sự của ta đi…”
Khuôn mặt của đối phương ẩn phía sau khăn trùm không nói năng gì. Gắng sức nắm chặt lấy cánh tay, Mục Tiễu Địch được nhấc lên vai hắn.
Vết thương vẫn còn rỉ máu, đường nhìn một mảnh mơ hồ, từ nay biệt ly, không rõ liệu còn có thể gặp lại nhau chăng.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Tô Hoàng đã khôi phục được một chút sức lực, cắn răng một lần nữa gượng người đứng dậy. Mặc dù cộng sự đã không còn ở bên mình, nhưng kể từ thời này khắc này, so với bất luận thời khắc nào hắn càng phải tỉnh táo, vì cả hai bên, chỉ cần không bị dồn tới tuyệt cảnh, vô luận thế nào đều phải tận lực sống sót.
Vượt qua núi non trùng điệp, bám vào vách núi đá dựng đứng chưa từng một lần đặt chân, dựa vào cảm nhận về phương hướng đã được huấn luyện nghiêm ngặt trước đây, hắn biết chốt mật của Nhạn Tinh gần nhất chắc hẳn cách đây không xa.
Nhưng cơ thể đã mất máu quá nhiều không chịu phục tùng ý chí thêm một lần nữa. Từ trên cao nhìn xuống phía dưới, một vài thân ảnh màu tím đang từ lưng chừng sườn núi đuổi về phía bên này. Tô Hoàng nghĩ tới phụ thân phụ mẫu, nghĩ tới ca ca tẩu tẩu, lại nghĩ tới Tiểu Lục ở trên trời.
Đau đớn tựa như có ai cầm dao khoét một lỗ lớn trong tim hắn, hắn nghĩ tới cộng sự của mình.
Vẫn luôn cầu mong y có thể sống sót, mặc dù khi thời điểm cái chết buông xuống, trong lòng hiểu rõ, y sẽ vì mất đi mình mà thống khổ biết bao.
Thế nhưng… Vẫn cầu mong y có thể sống sót.
Tay Tô Hoàng nắm lấy gói bột thuốc ăn mòn giấu trong tay áo. Chỉ cần rắc lên mặt, có thể bảo vệ người nhà, bảo vệ bạn bè, cũng bảo vệ y.
Phía sau lưng đột nhiên có tiếng bước chân tới gần, Tô Hoàng cắn chặt răng, ngón tay cấp tốc mở gói bột thuốc.
“Gió nam chợt thổi!”Người nọ vừa sợ vừa vội hét to một tiếng.
Tay mềm nhũn, hô hấp nhất thời đình trệ. Trong tầm mắt rung rung dao động, chỉ nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời của Nhạn Tinh vừa nói xong mật hiệu đã vội lao tới.
Đôi tay ổn định hữu lực đỡ lấy thân thể hắn. Đó là chuyện sau cùng Tô Hoàng còn nhớ được.
Tô Hoàng tỉnh lại sau mấy ngày sốt cao, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chằm chằm xà nhà bằng gỗ trên trần nhà, nhìn lại nhìn hơn nửa ngày trời, mới chậm rãi hồi tưởng tất cả sự tình phát sinh.
Tiêu cự đường nhìn chuyển hướng về bên giường, mở miệng, cổ họng khô rát khó khăn nói: “Tiễu Địch đâu… Y trở về chưa…”
“Ngươi đừng gấp,” Tiểu Huống dùng một chiếc khăn ẩm lau trán cho hắn, “Tình hình hiện tại vô cùng hỗn loạn, người bị thương phân tán dưỡng thương ở các chốt mật khác nhau, nhất thời không thể nói chính xác y đang ở chỗ nào”
“Đây… là chỗ nào?”
“Chốt mật gần trấn An Tây. Ngươi rất an toàn”
“Ta… rất an toàn?” Tô Hoàng ngây ngẩn lập lại câu nói, khuôn mặt đột nhiên đỏ phừng phừng, hung hăng giãy giụa cơ thể, “Vậy Tiễu Địch đâu? Ta an toàn, cộng sự của ta thì sao? Y ở chỗ nào? Y hiện tại thế nào?”
“Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng!” Tiểu Huống gấp đến độ liều mạng đè thân thể hắn lại, cuống quýt nói, “Ta biết ngươi lo lắng, nhưng y đâu nhất định đã xảy ra chuyện! Chờ tình hình ổn định hơn một chút, ta lập tức đi nghe ngóng tin tức của y, ngươi hãy tin ta…”
Tô Hoàng nhắm nghiền hai mắt, gân xanh trên trán phập phồng, khí huyết trong ***g ngực nhộn nhạo, trong cổ họng cảm nhận chút vị ngọt, nhịn không được hộc ra mấy ngụm máu tươi.
Từ rất lâu về trước cho tới nay, sự tồn tại của người kia là lẽ đương nhiên. Dựa vào nhau, bầu bạn cùng nhau, giúp đỡ nhau, cũng ganh đua với nhau, giữa cuộc sống hai mặt này, chỉ có y mới có thể bất cứ lúc nào cũng khiến mình được thoải mái tinh thần, biểu lộ tất thảy tâm tình, vô luận là hoan hỉ hay khoái nhạc, là bi thương hay sợ hãi, người kia, vĩnh viễn đều có thể lý giải, đều có thể tiếp nhận.
Bởi lẽ đó, e rằng so với y, chính mình càng tham luyến con người có quan hệ thân mật khăng khít này, do vậy khi phải đối diện với chân tướng sự việc, mới ra sức trốn tránh, ra sức viện cớ, không muốn mở to hai mắt nhìn, không muốn nghiêm túc suy nghĩ cặn kẽ, sợ hãi nếu không cẩn thận, quan hệ mình hết mực nâng niu trân trọng kia sẽ thay đổi, không thể nào quay trở lại như ngày trước được nữa.
Thế nhưng cũng chính bởi lo nghĩ được mất này, dè dặt từng li từng tí, mới làm mất đi cơ hội khiến cho người kia thêm phần hạnh phúc vui vẻ, cũng mất đi cơ hội nhìn thẳng vào tình cảm chân thực nhất sâu bên trong nội tâm mình.
Mãi đến tận ngày hôm nay mới sợ hãi mà phát hiện ra, cơ hội như vậy, e rằng vĩnh viễn cũng không thể trở lại bên mình thêm một lần nữa.
Lục phủ ngũ tạng quặn đau, dòng máu đỏ thẫm theo khóe môi chảy ra. Nếu như cộng sự còn sống ở nơi nào đó, y nhất định cũng đầy người thương tích đau đớn, trong lòng tràn ngập lo âu, một ngày dài tựa một năm mà hi vọng có thể đợi được giờ phút đau đớn kia lắng lại.
Nếu như… y còn sống…
Tiểu Huống đôi mắt đã ngân ngấn lệ đỡ lấy người hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn an ủi, nhưng một câu an ủi cũng không nói nên lời.
Một hồi ác chiến, có biết bao người mất đi cộng sự, mất đi bằng hữu, thậm chí có người mất cả niềm tin, mất cả dũng khí.
Thi thể người tử nạn vẫn đang bị treo trước cổng thành thị chúng, Tử Y Thiết Kỵ vẫn tiếp tục lục soát trong rừng, đại phu và các hiệu thuốc ở kinh thành và các châu huyện lân cận bị giám sát chặt chẽ, quân tuần vệ cùng quan phủ châu huyện thậm chí còn điều động đông đảo nhân thủ lục soát từng hộ gia đình tìm kiếm người bị thương, mặc dù nhất thời chưa có chiến sĩ nào đang chữa trị bị tra ra, nhưng không cần nghi ngờ, Nam Cực Tinh phân khu Đông Nam, hiện tại đang đứng trước thời kỳ gian nan nhất.
“Tử Y Kỵ đã tra xét lục soát xung quanh khe núi Phục Ngưu hai lần, tin rằng chẳng bao lâu nữa sẽ rút lui thôi. Chờ đội tìm kiếm của bọn chúng rời khỏi, các Nhạn Tinh sẽ lập tức đi tìm các huynh đệ mất tích”. Tiểu Huống ngồi ở bên giường Tô Hoàng, nhỏ giọng thông báo cho hắn tin tức mới nhất.
Bởi vì đau xót cùng lo nghĩ, Tô Hoàng cả người đã gầy đi một vòng lớn, chỉ dựa vào một tia hi vọng mà chống đỡ, coi như cũng chịu phối hợp với điều trị của thầy thuốc. Nghe được Tiểu Huống nói như vậy, hắn lập tức chụp lấy tay người kia, nói: “Tình hình hiện tại đã hòa hoãn chút nào chưa? Đã điều tra rõ những ai dưỡng thương ở các chốt mật rồi chứ? Tiễu Địch ở chỗ nào? Bị thương có nặng không? Cách ta có xa không?”
Tiểu Huống nhìn hắn đôi gò má trũng sâu, đôi môi nhợt nhạt vô sắc, thực sự không đành lòng nói cho hắn biết, trong danh sách những người bị thương hiện tại, không có tên Mục Tiễu Địch.
“Đợi tới khi ngươi tra ra được y đang ở nơi nào, có thể đưa y tới dưỡng thương cùng một phòng với ta không. Hai người chúng ta có kinh nghiệm rồi, dưỡng thương cùng một chỗ sẽ mau lành hơn một chút, cũng không biết có phải vì ganh đua với nhau hay không nữa”. Tô Hoàng xua cánh tay phải băng vải kín mít, nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Huống, “Tiểu Huống, ngươi có nghe thấy gì không đấy?”
“Nghe thấy…” Tiểu Huống nhịn xuống chua xót khổ sở dâng lên trong lòng, vỗ về hắn nói, “Đợi tới khi tìm được y, ta nhất định sẽ đưa y về đây. Ngươi trước tiên ngủ một chút đi, có tin tức mới, ta sẽ lập tức đến nói cho ngươi hay”
“Tiễu Địch hiện tại nhất định cũng đang lo lắng cho ta, không biết ta bị thương thế nào…” Tô Hoàng run rẩy môi lẩm bẩm nói một câu, trong mắt đột nhiên không thể kiểm soát được trào dâng hai hàng lệ, “Ngươi không chịu nói cho ta biết… Ngươi cái gì cũng không chịu nói cho ta biết… Y… Y…”
Tiểu Huống vành mắt có chút nong nóng cay cay, vội liều mạng nhịn xuống cảm giác chua xót quay cuồng trong ***g ngực, nói: “Ngươi hà tất phải nghĩ ngợi lung tung như vậy? Hiện tại bên ngoài huyết vũ tinh phong, tin tức chậm trễ đâu thể tránh được, trước tiên dưỡng thân thể mình cho thật tốt mới là quan trọng nhất. Bộ dạng ngươi hiện tại thật kinh khủng, nếu như Tiễu Địch nhìn thấy, không biết sẽ đau xót biết nhường nào, vì thế trước khi y quay về, nhất định phải nỗ lực tĩnh dưỡng cho khỏe mạnh một chút”
Tô Hoàng cắn chặt môi, toàn thân tựa như đau đớn chịu không thấu mà cuộn tròn lại, từ đầu đến chân đều run rẩy.
Tiểu Huống sụt sịt mũi, chậm rãi đứng lên, một lần nữa kéo lại góc chăn cho người bị thương nằm trên giường, im lặng rời khỏi gian phòng, đi tới bậc thang ngòai hành lang tối đen, hai chân liền mềm nhũn, ngồi thụp xuống, gục đầu lên đầu gối.
Nếu như vĩnh viễn không đợi được Mục Tiễu Địch trở về, người cộng sự bị bỏ lại một mình với đau khổ giày vò kia, phải chống chọi thế nào đây?
Mấy ngày tiếp theo, lục tục có tin tức mới truyền đến, có phần khiến cho người ta lo âu, cũng có chút khiến người ta mừng rỡ. Tin xấu là khắp nơi lại mất đi vài huynh đệ bị trọng thương, Mục Tiễu Địch vẫn như cũ xa xôi bặt vô âm tín, tin tốt là Nhạn Tinh lại vừa tìm được năm chiến sĩ mất tích, bọn họ được một người tiều phu cứu đưa tới một sơn động bí mật mới tránh khỏi vận hạn, nơi ở hiện tại của năm người này không thích hợp để dưỡng thương, bởi vậy đã chuẩn bị hộ tống tới chốt mật nơi ở hiện tại của Tiểu Huống để tiện chữa trị, nhưng tin tức không nhắc đến tên bọn họ.
Tiểu Huống dựa vào kinh nghiệm thân là một Điệp Tinh nhiều năm, hiểu rõ nếu như trong số năm người này còn không có Mục Tiễu Địch, y thực sự đã dữ nhiều lành ít.
Để an ủi Tô Hoàng bị sốt cao hành hạ tới mê man, Tiểu Huống vội vã nói cho hắn biết tin tức tìm thêm được người mất tích.
Buổi chiều, hi vọng một lần nữa được nhen nhóm, Tô Hoàng gắng sức uống cạn một chén thuốc đậm đặc.
“Tiễu Địch bọn họ khi nào mới có thể tới đây?” Hắn hỏi Tiểu Huống, đã liên tiếp hỏi mấy lần.
Tiểu Huống lúc này có chút khó khăn mở miệng đáp lời, hắn không dám nói với Tô Hoàng trong số năm người này không nhất định có Mục Tiễu Địch.
“Các Nhạn Tinh đã xuất phát đi đón bọn họ chưa?” Tô Hoàng lại truy vấn thêm lần nữa.
“Đi rồi, ngày hôm nay đã đi rồi”. Tiểu Huống quệt mồ hôi lạnh trên trán.
Đại khái bởi vì có thoáng chút an tâm, Tô Hoàng an ổn ngủ suốt một buổi chiều, buổi tối sau khi uống hết thuốc còn ăn được thêm một ít đồ ăn. Tiểu Huống chẩn mạch kĩ lưỡng cho hắn, nhận thấy tình hình hồi phục của hắn rất tốt, nửa mừng nửa lo.
Đợi hai ngày, tin tức mới truyền đến, trong số năm chiến sĩ kia có một người không kịp điều trị đã bỏ mình, tình trạng bốn người còn lại cũng không quá khả quan, thời gian xuất phát bị hoãn lại.
Tiểu Huống không dám nói cho Tô Hoàng biết tin tức này, buộc lòng phải lừa hắn nói: “Người bị thương đi lại bất tiện, bởi thế di chuyển chậm, còn đang trên đường đi”
Hai ngày nữa lại trôi qua, Tô Hoàng bắt đầu có chút buồn bực bất an, nước thuốc ngậm trong miệng, nỗ lực vài lần cũng không nuốt trôi. Tiểu Huống hết lần này tới lần khác khuyên giải, hắn cũng không để vào tai, cuối cùng thực sự bất đắc dĩ, Tiểu Huống không thể làm gì khác đành lòng nói: “Nói thực với ngươi, bọn họ e rằng sẽ phải đưa đi dưỡng thương ở chốt mật khác, không nhất định sẽ đến đây”
Tô Hoàng tựa đầu trên gối cũng không nhúc nhích, qua một hồi, mới ngẩng đầu lên, khẽ giọng nói: “Ngươi có thể thay ta đi xem Tiễu Địch được không, y là người thích nhất quan tâm người khác, ngươi nhất định phải nói cho y biết ta không có chuyện gì, bảo y an tâm, sau đó ngươi trở về đây lại nói cho ta biết, y hiện tại rốt cuộc đã thành bộ dạng gì rồi…”
Tiểu Huống sống mũi cay cay, thiếu chút nữa đã rớt nước mắt, vội vàng hít sâu một hơi nhịn xuống, đáp ứng hắn: “Được, ta tìm được thời gian nhất định sẽ đi…”
Tô Hoàng yên lặng nhìn y một hồi, cũng không biết là tin hay không, chỉ là tia sáng hắt lên trong ánh mắt chớp động kia, khiến Tiểu Huống không có dũng khí nhìn thẳng.
Đúng lúc này, một tiểu tử phụ trách canh gác bên ngoài ruỳnh ruỳnh chạy vọt vào, thở hồng hộc nói: “Tiểu Huống, mấy vị huynh đệ kia đưa về rồi, các đại phu đều đang bận, ngươi cũng coi như là một nửa đại phu, có thể đi xem hay không…”
Tô Hoàng toàn thân run rẩy, bất ngờ từ trên giường ngồi bật dậy, Tiểu Huống sợ quá vội đè hắn xuống, nói: “Ngươi đừng lộn xộn, ta đi xem đã…”
“Vậy… Vậy ngươi nhanh đi!”
Tiểu Huống trấn định tâm tình một chút, nhanh bước rời khỏi phòng bệnh. Chốt mật nơi này bề ngoài là một phường nhuộm, trong sân xếp đống thùng to thùng nhỏ màu nhuộm, chỗ rẽ sát tường là một cánh cửa hông nhỏ, một chiếc xe ngựa lớn chất đầy vải vóc đỗ ngoài cửa bên trong con hẻm, bên cạnh có mấy đại hán khiêng từng cuộn từng cuộn vải trắng chờ nhuộm đem bán, mặt hướng về phía đầu con hẻm chênh chếch bị bọn họ chặn lại kín kẽ.
Người bị thương thứ nhất được cẩn thận ôm xuống, Tiểu Huống kiểm tra sơ lược một chút, phân phó đưa tới trong phòng lớn. Người thứ hai thương tích vô cùng trầm trọng, được phân tới phòng đơn có người chuyên chiếu cố, sau đó là người thứ ba, người thứ tư…
Tiểu Huống kiên trì phân phó tới câu nói cuối cùng, trong lòng nhất thời quặn thắt, úp tay bưng kín mặt, nước mắt nóng hổi ướt đẫm kẽ ngón tay.
Trong số bốn người còn sống đó, không có Mục Tiễu Địch.
“Tiểu Huống… Tiểu Huống…” Có người lo lắng thấp giọng bên tai gọi, “Ngươi làm sao vậy? Khó chịu à?”
Tiểu Huống cánh tay run run hung hăng quệt nước mắt, môi run rẩy, gấp gáp hít vào mấy hơi, miễn cưỡng lấy thanh âm coi như rõ ràng đáp lời: “Không có gì…”
“Vậy… Còn vị huynh đệ thứ năm không biết phải thế nào…”
Tiểu Huống vội ngẩng đầu lên, “Không phải chỉ còn bốn người sống sót thôi sao?”
“Tin tức truyền sai, người huynh đệ thứ hai mới vừa rồi ôm vào, thương thế chuyển biến rất xấu, tất cả mọi người đều cho rằng không cứu được nữa, kết quả về tới đây…”
Tiểu Huống không đợi hắn nói xong, đã lao vọt tới bên cạnh người được ôm xuống xe sau cùng, cánh tay run run gạt những lọn tóc rối bời che phủ khuôn mặt người đó.
“Tiểu Huống, Tiểu Huống! Ngươi lại làm sao vậy?!”
Tiểu Huống trừng lớn hai mắt, nỗ lực đem nước mắt chực trào nhịn xuống, nghèn nghẹn mũi nói: “Người này, đưa tới phòng Tiểu Hoàng đi”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]