Khi Lâm Thu theo Trác Tấn xuất phát đi Đông Hải, thì cái thụ kén trong tay Ngụy Lương, rốt cuộc có động tĩnh.
Hắn đưa nó tới một ngọn núi tuyết không người, lẳng lặng chờ đợi ngày thứ 49 tới.
Đã nhiều ngày nay hắn hối hận xanh cả ruột —— trước khi xuất phát lại đã quên mang theo một đóa hoa sen lượng tử của Thu nhi. Nếu như mang theo nó, liền có thể trò chuyện cùng nàng bất cứ khi nào.
Hắn mím môi, nhìn thẳng thụ kén dưới chân.
Nhanh lên, giải quyết chuyện này, ngày mai là có thể trở lại bên cạnh nàng.
Không biết đã nhiều ngày nay, thương thế nàng đã chuyển biến tốt đẹp hơn hay chưa?
Hắn ngạo kiều cong cong khóe môi, thầm nghĩ, khi trở về gặp lại nàng, ngàn vạn lần phải vững vàng, không thể lộ ra bộ dáng vội vàng, xem nàng có thể giống một con chim nhỏ bổ nhào vào trong lòng ngực mình ríu rít rồi oán giận nửa ngày hay không.
Thụ kén, động.
Thụ kén lớn chưa đến một thước như một nụ hoa nở rộ, chậm rãi mở ra.
Những dây leo dày đặc màu nâu đang nhất nhất co rút lại bên trong xác thụ, dây xanh và dây đỏ đang từng chút từng chút bị tróc ra.
Ngụy Lương hờ hững nhìn chăm chú hết thảy trước mắt.
Như hắn đoán trước, Lâm Tú Mộc biến thành dây xanh, hẳn là phải khô héo điêu tàn, nhưng giờ phút này hai dây xanh tuy rằng thoạt nhìn có chút suy yếu, nhưng lại là sinh cơ bừng bừng, không có chút dấu hiệu nào là dầu hết đèn tắt.
Non nửa khắc sau, Ngô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-tinh-tinh-nguoi-la-cua-nu-chu/1475580/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.