Dưới cánh cửa cổ xưa, đám đệ tử Vương thị tổng cộng còn lại chín người.
Liễu Thanh Âm ôm kiếm một mình đứng ở một bên, ánh mắt lạnh lùng, nhìn xa đài bạch ngọc đang tỏa ánh sáng trong hư không đen nhánh.
Từ nơi xa như vậy nhìn lại, chỉ có thể ẩn ẩn thấy rõ hình dáng hai người.
Tần Vân Hề trước khi đi vòng trở về từng dặn nàng ta, nói nếu hắn không trở về, nàng chỉ cần dựa vào bản tâm của mình tiếp tục đi về phía trước, kiên nhẫn chu toàn cùng đám người Vương thị, cuối cùng nhất định có thể lấy được truyền thừa của Hoang Xuyên, cùng với bảo vật cuối cùng: Hư Thực Kính.
Chỉ cần lấy được Hư Thực Kính, liền có thêm một đảm bảo vô cùng mạnh mẽ cho mạng sống của mình, một khi muốn trốn đi, thế gian này không ai có thể làm tổn thương tánh mạng nàng.
Tần Vân Hề đi hơi gấp, cũng không nói tỉ mỉ.
Về mặt lý trí, Liễu Thanh Âm đã tin hắn tám phần, nhưng về mặt cảm tình, nàng ta một phần cũng không muốn tin.
Giờ phút này tình cảm trong lòng nàng ta thật rối rắm lại phức tạp, nàng ta không hy vọng cái tên Tần Vân Hề này là Ngụy Lương, bởi vì nàng ta không có chút xíu tình cảm nào với hắn.
Nàng ta yêu, vẫn là Ngụy Lương kia.
Cũng chỉ có mỗi Ngụy Lương kia.
Trong lúc Liễu Thanh Âm miên man suy nghĩ, trêи đài bạch ngọc xa xôi, Lâm Thu nhích người.
Nàng đi được rất ổn định, không mau cũng không chậm.
Ước chừng sau một nén nhang, thân ảnh của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-tinh-tinh-nguoi-la-cua-nu-chu/1475514/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.