Hạ Diệp cười yếu ớt, nhỏ giọng : ''X-Xin chào, đại nhân.'' Cô giơ tay hình chữ V lên trước mặt
''Không cần chào tôi đâu.'' Thượng Sâm lạnh nhạt nói, ánh mắt sắc bén nhìn Hạ Diệp
''Haha..'' Hạ Diệp cười khan, một ý nghĩ chạy trong đầu cô : Hay là...Mình cứ bất chấp tất cả trốn ra khỏi rồi đến chỗ nữ chủ cầu tha mạng nhá?! Nữ chủ là bạch liên hoa, chắc chắn sẽ cầu xin Thượng nam chủ tha cho mình mà ha?
''Sâm, hay là tạm thời không phạt cô ta đi. Hiện tại cô ta đang bị thương, không nên phạt.'' Tống Hạ nhìn tình cảnh trước mặt, liền nói chen vào, ở một chỗ góc tối Hạ Diệp không thấy, Tống Hạ nở nụ cười gian trá nói với Thượng Sâm
Hạ Diệp nghe Tống Hạ nói vậy liền gật đầu lia lịa, âm thầm cảm ơn Tống Hạ trong lòng. Nhưng, một câu sau liền làm cho Hạ Diệp rơi vào địa ngục - ''Cần thì nhốt cô ta vào Ẩn Vân.''
''Con mẹ nó Tống Hạ!!'' Hạ Diệp âm thầm gào thét trong lòng, cô đã đọc tiểu thuyết và biết Ẩn Vân là nơi giống như ''lãnh cung'' của thời cổ đại, một khi vào thì đừng hòng mà thoát ra ngoài, cả ngày không thấy ánh nắng mặt trời, càng không có đồ ăn thức uống để mà lấp đầy bụng..Số cô sao lại thảm thế chứ?!
Thượng Sâm trầm mặc một lát rồi nói : ''Tống Hạ. Đưa cô ta đến chỗ của Quân là được, không cần đến Ẩn Vân. Dù gì... Quân yêu cô ấy như vậy, Hạ Diệp vào đấy chắc chắn sẽ bị giày vò tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-thinh-tu-trong/2894953/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.