P/s: Cứ cho đây là Trần Dực đi (///w///)
Mạc Linh dùng thìa khuấy khuấy ly nước chanh trước mặt, chán nản ngẩng đầu nhìn nam nhân đối diện một cái, lại tiếp tục khuấy.
Sau khi Trần Dực xác định cô cùng hắn là cùng trọng sinh, để tránh cho người bên ngoài vô tình đến chỗ đó phát hiện, cô lôi kéo hắn ra ngoài, đến một quán nước gần đó ngồi xuống từ từ bàn chuyện, không ngờ ngồi xuống xong hắn liền tiếp tục chơi trò trừng mắt với cô, ngậm miệng không hé một câu.
“Ừm, Trần Dực này, vậy anh nói, anh trọng sinh vào thời điểm nào vậy?”
“Cách đây không lâu, lúc đó tôi sắp bước chân vào Mạc thị.” Hắn khô cằn trả lời.
“... Vậy anh quen Bạch Liên Hoa từ khi nào? Lúc trước... trước khi anh trọng sinh...”
Trần Dực nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới bình thản cầm ly caffe trước mặt lên nhấp một ngụm.
“Sau khi Tiểu Hoa bị mấy tên kia dồn ép sống chung, tôi cũng rút lui khỏi Mạc thị, mở một tiệm hoa sinh sống, nhưng vì quá đau khổ, không lâu sau đó tôi suy kiệt, dần dần chết đi, trước khi chết tôi còn ước gì mình có thể quay lại một lần nữa, không ngờ lại thành công.”
Trần Dực còn nhớ một tháng trước khi chết, hắn đã yếu đến mức không thể ăn uống, đi lại được, mỗi ngày đều được truyền mấy thứ nước dinh dưỡng kéo dài tuổi thọ, trước mắt hắn luôn là một màu đen, nhưng không ai biết hắn đã suy kiệt đến mức mù, cũng không ai biết hắn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-nu-chu-mau-click-back/3070201/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.