Ân gia
Y đã quen như vậy.
Quen nhìn nam nhân đối tốt với y, ngày hôm sau lại biến thành một người khác.
Quen khi nam nhân ấy không ở đây nhìn một người khác.
Một năm mười hai tháng,y một năm chỉ có mười hai ngày có cơ hội có thể nhìn thấy nam nhân.
Có đôi khi nam nhân còn bởi vì chuyện khác không đến tìm y.
Một năm mười hai ngày, đã qua sáu năm, y nhìn thấy nam nhân ấy mới chưa được trăm ngày.
Mỗi ngày trăng, y đều nghĩ đến mười lăm, mười lăm qua đi y lại chờ tiếp đến mười lăm tuhasng sau, xuân hạ thu đông, vòng đi vòng lại.
Tu luyện, tu luyện, tu luyện.
Tưởng niệm quá lợi hại liền liều mạng tu luyện, chờ đợi lần âu nam nhân đạm đạm nói với hắn một câu không tồi.
Chờ đợi mười lăm trăng tròn, nhìn nam nhân xuất hiện, lại nhìn nam nhân tại trong thân thể kia ngủ say.
Có đôi khi, nam nhân sẽ chỉ đạo y tu luyện, có đôi khi nam nhân sẽ dẫn yu nơi nơi ngoạn.
Thời điểm còn nhỏ, nam nhân thích nhất chính là bế y lên, vuốt đầu của y.
Hiện tại y trưởng thành, nam nhân lại dần dần mà có chút đối y xa cách, cảm nhận được lại như cũ mỉm cười nhìn nam nhân, bởi vì nam nhân nói qua hy vọng nhìn đến bộ dáng vui vẻ của y.
Có đôi khi, tươi cười cũng chỉ bất quá là một loại công cụ, như thế nào đi lấy lòng nam nhân, Ân Bạch Thần chậm rãi sờ soạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-nguoi-khong-the-hac-hoa/2891780/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.