Biệt thự Lâm gia.
Lâm Cừ vừa xử lý xong chuyện công ty về đến nhà, còn chưa kịp uống ngụm nước đã nhận được một cuộc điện thoại.
"Cái gì, dọa chạy?" Nghe được tin tức bên kia, Lâm Cừ có chút kinh ngạc, vội vàng truy hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Đối phương đem sự tình kể lại, Lâm tổng theo bản năng nhíu mày, rất nhanh lại giãn ra: "Tốt, tôi biết rồi... Không có việc gì, không cần tìm, tùy hắn đi thôi!"
Bên kia, chủ nhiệm Triệu thấp thỏm cúp điện thoại, có chút hối hận vì tự chủ trương hành động. Bản thân sao có thể nhất thời xúc động, gây thêm phiền toái cho Lâm tổng chứ?
Thấy Lâm Cừ cúp điện thoại, Trì Tang ở bên cạnh như có điều suy nghĩ, tiến lên tò mò hỏi: "Lâm tổng, ai chạy?"
"Không có gì, một người không quan trọng." Lâm Cừ cười với hắn, cũng không muốn nói chuyện Đỗ Kiện Khang cho hắn biết.
Trì Tang nhìn hắn chằm chằm, cười nhạo một tiếng: "Là Đỗ Kiện Khang chạy sao?Hiện tại thanh danh của hắn ta thối nát, không còn mặt mũi ở lại bệnh viện, chạy cũng không kỳ quái!"
"Cậu....." Lâm Cừ kinh ngạc nhìn Trì Tang, hiển nhiên là bị lời nói của hắn làm cho kinh ngạc.
Nghe chị Ngô bảo mẫu nói, hai ngày nay Trì Tang một mực dùng máy tính xem các khóa học trực tuyến, liên tưởng đến đoạn thời gian bận rộn làm thêm ngoài giờ học của cậu, hắn còn tưởng rằng đứa trẻ một lòng học tập không quan tâm đến những bát quái kia.
Trì Tang cười như không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-nay-ta-che-cho/2666064/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.