Bùi Tư Đình tới khu pantry pha một ly cà phê, đang muốn rời đi, đột nhiên nghe thấy hai đồng nghiệp bên cạnh nói chuyện:
"Đã biết tin gì chưa? Chiều nay công ty phải kiểm tra sửa chữa đường dây, toàn thể nhân viên tổng bộ được nghỉ nửa ngày."
"A? Sao đột nhiên phải kiểm tra vậy! Tôi còn định buổi chiều làm nốt công việc còn lại! Ngày mai là thứ bảy rồi!"
"Nghỉ không tốt sao? Tuần sau lại làm tiếp thôi!"
"A a a...... Chết tiệt, chỉ còn một chút nữa thôi! Không được, tôi mắc chứng OCD rồi!"
OCD: Bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
"A!" Một tiếng hét thảm thiết đột ngột cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ. Hai người nhanh chóng chạy tới, liền thấy Bùi thư ký sơ ý làm rơi cái ly xuống đất, mu bàn tay bị cà phê đổ lên đỏ một mảng.
"Chị Bùi, chị không sao chứ?" Một nữ nhân viên lập tức muốn kéo cô đi xả nước, lại bị cô theo bản năng đẩy ra.
"Không cần, tôi tự làm được!"
Nhìn Bùi Tư Đình hoảng hốt rời đi, hai người liếc nhìn nhau, cảm thấy 'chẳng hiểu kiểu gì'.
Bùi Tư Đình trở lại vị trí làm việc, cũng không để ý xử lý vết bỏng, lo lắng tự hỏi đối sách: Làm sao bây giờ? Chiều nay công ty muốn sửa chữa đường dây, vạn nhất bị những công nhân kia phát hiện...
Nghĩ tới đây, Bùi thư ký lập tức ngồi không yên.
Giờ nghỉ trưa, một bóng người lén lút lẻn vào văn phòng tổng giám đốc. Người đó rón rén đến bên bàn làm việc, chuẩn bị cúi xuống thì đèn văn phòng đột nhiên bật sáng.
Bùi Tư Đình sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, quay lại nhìn, Lâm Cừ đáng lẽ đã rời đi đang đứng ở cửa. "Roẹt" một tiếng - Trợ lý Tôn trốn ở một bên kéo rèm cửa sổ ra, thư ký Bùi làm chuyện xấu bị bắt ngay tại trận nhất thời càng không có chỗ nào để trốn.
******Mun1911******
"Lâm tổng, cô ấy cái gì cũng không chịu nói!"
Trợ lý Tôn ủ rũ bước ra khỏi phòng, bất lực lắc đầu với Lâm Cừ.
Sau khi nhốt người vào gian phòng khách này, hai người đều đi vào hỏi chuyện. Miệng Bùi Tư Đình rất chặt, ngay từ đầu đã không thừa nhận máy ghi âm là do cô ta gắn vào, cho đến khi được nhắc nhở trên băng dính có dấu vân tay, cô ta lại một mực khẳng định không ai sai khiến, chỉ là bản thân cô ta muốn trộm chút bí mật thương nghiệp, kiếm chút thu nhập thêm.
Trợ lý Tôn uy hiếp cô nếu không nói sẽ báo cảnh sát, đối phương cũng bộ dáng không sao cả, còn nói cho dù ở trước mặt cảnh sát cũng sẽ nói những lời này, căn bản không sợ hãi đối với việc phải ngồi tù.
Dùng đạo đức khiển trách cô không nên bán đứng lợi ích công ty, cô liền nói Lâm Cừ khi nam bá nữ, bội tình bạc nghĩa, nhân phẩm bại hoại đáng đời bị nhân viên đâm sau lưng - tóm lại hỏi nửa ngày, một câu hữu dụng cũng không có.
Ngược lại nhân viên thông tin trong phòng điều khiển trung tâm phối hợp với cô ta đổi camera giám sát, vừa bị hỏi lập tức thành thật khai báo tất cả vấn đề. Làm cho người ta kinh ngạc chính là, hai người này còn có quan hệ bất chính: Vì để nhân viên thông tin đồng ý trợ giúp, Bùi Tư Đình đã chủ động bồi anh ta ngủ một lần.
"Lâm tổng, chúng ta báo cảnh sát đi?" Trợ lý Tôn đề nghị.
Mặc dù trong máy ghi âm không có tin tức gì quan trọng, nhưng với tình hình trước mắt có lẽ cũng chỉ còn cách duy nhất này. Bùi Tư Đình đại khái cũng biết sẽ không bị phạt nặng, cho nên mới không sợ hãi.
"Lâm tổng, để tôi thử xem sao?" Trì Tang bên cạnh đột nhiên nói chen vào.
Trợ lý Tôn lập tức nhíu mày: "Cậu đừng gây rối loạn thêm, ngay cả chúng tôi cô ta cũng không chịu nói, có thể nói cho cậu - một người làm thêm mùa hè sao?"
Trì Tang liếc xéo hắn một cái, khiêu khích nói: "Anh đừng vội không tin, nếu như tôi hỏi ra điều gì thì thế nào?"
Trợ lý Tôn bị kích thích, lập tức buột miệng nói: "Nếu cậu có thể làm cho cô ta mở miệng, tôi sẽ gọi cậu là ông nội!"
Trì Tang ngoáy ngoáy lỗ tai: "Gọi tôi cái gì?"
"Ông nội!"
"Ồ! Cháu ngoan, hôm nay ông nội dạy cho cháu một bài học!" Trì Tang cười xấu xa một tiếng, chắp tay sau lưng thong dong đi vào phòng.
"Cậu, cậu......" Trợ lý Tôn sửng sốt, dùng ngón tay chỉ vào người nào đó đã biến mất ở cửa, tức giận nói không nên lời.
Trợ lý Tôn: Lâm tổng, thằng nhóc này chiếm tiện nghi của tôi!
Lâm Cừ quả thực dở khóc dở cười: Đã hơn hai mươi tuổi rồi, sao lại muốn so tài với một đứa trẻ mười mấy tuổi?
Lúc này trong lòng Trì Tang có chút bất an: "Hệ thống, trên người Bùi Tư Đình cũng có loại sương mù màu xám kia sao? Ta tiếp xúc trực tiếp với cô ta như vậy liệu có vấn đề gì không?"
Hệ thống trợn tròn mắt: "Chủ nhân, Bùi Tư Đình chỉ là bia đỡ đạn mà thôi. Loại đồ chơi đắt tiền như vậy, Chu Vũ Hinh mới không nỡ dùng trên người cô ta đâu!"
Trì. Không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ quỷ. Tang một giây vực dậy tinh thần: "A, vậy không sao rồi!"
Hệ thống lo lắng nhắc nhở thêm: "Chủ nhân, lát nữa sau khi đi vào phòng, ngươi liền dùng khí vận loại trừ lạc ấn trên người Bùi Tư Đình – giống như hồi nãy làm với nhân vật chính vậy!"
Sau khi Trì Tang bước vào phòng, Bùi Tư Đình ngồi phía sau liếc hắn một cái, lộ ra biểu tình chán ghét: "Hồ ly tinh..."
Trì Tang làm bộ không nghe thấy cô ta nói gì, trực tiếp hỏi: "Là Chu Vũ Hinh kêu cô làm phải không?"
Đôi mắt Bùi Tư Đình chớp động, có vẻ cực kỳ không kiên nhẫn: "Cậu đang nói cái gì? Chuyện này có liên quan gì đến Chu Vũ Hinh?"
Trì Tang kéo một cái ghế tới trước mặt cô ta, xoay người ngồi xuống. Một tay hắn chống lên lưng ghế, cũng không nhìn cô gái trước mắt, tự nói một mình: "Tôi không biết cô nghe trộm Lâm tổng có mục đích gì, đoán chừng cũng chỉ có những lý do này thôi..."
"Thứ nhất, thám thính hành tung của Lâm tổng, tạo cơ hội cho Chu Vũ Hinh và hắn ngẫu nhiên gặp nhau. Thứ hai, thám thính bí mật của Lâm tổng, để Chu Vũ Hinh bắt được nhược điểm, ép hắn kết hôn. Thứ ba, đem bí mật thương nghiệp của Lâm thị bán cho đối thủ cạnh tranh, để trả thù Lâm Cừ bội tình bạc nghĩa, trút giận thay Chu Vũ Hinh......"
Bùi Tư Đình càng nghe càng khiếp sợ, người này biết thuật đọc tâm sao? Sao có thể rõ ràng suy nghĩ của mình như vậy? Có phải hắn còn biết cái gì hay không!
Bản thân Trì Tang cũng cảm thấy hoang đường, nhưng chỉ cần đặt sự tình vào góc độ của Chu Vũ Hinh, suy nghĩ của Bùi Tư Đình cũng không khó đoán - cho tới nay tất cả hành động bôi nhọ Lâm Cừ của Chu Vũ Hinh đều vây quanh chút chuyện nam nữ kia, suy đoán mục đích của cô ta cũng không khó.
Vì Chu Vũ Hinh có tâm tư như vậy, nên suy nghĩ cô ta truyền đạt cho Bùi Tư Đình phỏng chừng cũng không sai biệt lắm. Thế cho nên hai người bên ngoài sẽ không bao giờ nghĩ tới, Bùi Tư Đình làm những chuyện này chỉ vì muốn Chu Vũ Hinh có thể gả cho Lâm Cừ.
Nếu đã bị nhìn thấu, Bùi Tư Đình cũng không giả bộ nữa, tâm trạng kích động mắng: "Vũ Hinh yêu Lâm Cừ như vậy, vì hắn hy sinh nhiều như vậy, ngay cả người nhà bị tổn thương cũng có thể tha thứ, họ Lâm dựa vào cái gì phụ lòng cô ấy!"
Trì Tang bất động thanh sắc: "Ồ? Vậy là cô thừa nhận Chu Vũ Hinh sai khiến cô làm như vậy?"
Bùi Tư Đình nghẹn họng, lập tức nói: "Vũ Hinh chu đáo săn sóc như vậy, cô ấy sao có thể để cho tôi làm loại chuyện này? Là tôi nhìn không quen sắc mặt đáng ghê tởm của Lâm Cừ, muốn giúp Vũ Hinh, nhất thời xúc động mới làm như vậy!"
Trì Tang cũng không rối rắm ai là chủ mưu chuyện này, chuyển đề tài, hỏi: "Cô nói Lâm Cừ có lỗi với Chu Vũ Hinh, anh ấy rốt cuộc đã làm gì có lỗi với cô ta?"
Bùi Tư Đình không cần nghĩ ngợi, lập tức thốt ra: "Hắn bội tình bạc nghĩa, cô phụ tình cảm chân thành của Vũ Hinh! Sau khi bị vạch trần còn thẹn quá hóa giận gây thương tổn cho người nhà của Vũ Hinh!"
Trì Tang lẳng lặng nhìn cô một cái, khẽ mỉm cười: "Cô Bùi, chúng ta sẽ phân tích từng điều một những cáo buộc của cô. Đầu tiên, về việc Lâm Cừ bội tình bạc nghĩa này... Chu Vũ Hinh có chứng cứ gì chứng minh giữa cô ta và Lâm tổng tồn tại mối quan hệ yêu đương?"
"Có ảnh chụp hai người thân mật không? Quên đi, tôi hạ thấp yêu cầu xuống một chút, trong tay cô ta từng có bức ảnh nào chụp hai người trong cùng một khung hình chưa? Nếu như là yêu đương qua mạng, lịch sử trò chuyện đâu? Ảnh chụp màn hình video call đâu? Tú ân tú ái trong vòng bạn bè đâu?"
"Hay nói truyền thống hơn một chút, Lâm Cừ đã từng viết thư tình cho Chu Vũ Hinh chưa? Trong tay cô ta có thứ gì do chính tay anh ấy viết không? Lâm Cừ đã từng mua quà cho Chu Vũ Hinh chưa? Tặng hoa chưa? Chu Vũ Hinh có giữ bất cứ vật phẩm cá nhân nào của Lâm Cừ không?..."
Bùi Tư Đình bị Trì Tang hỏi liên tiếp đến ngốc lăng, cô cố gắng nhớ lại, trong ấn tượng quả thật cho tới bây giờ Chu Vũ Hinh chưa từng cho cô xem qua chứng cứ khi hai người yêu nhau, trải nghiệm yêu đương ngọt ngào của hai người đều là cô ấy dùng lời nói để miêu tả ra.
"Vậy ảnh chụp ở trong khách sạn giải thích như thế nào?" Bùi Tư Đình bắt được một cọng rơm, lập tức phản bác: "Ảnh chụp luôn là thật đúng không? Nếu bọn họ không có quan hệ gì với nhau làm sao có thể thân mật như vậy!"
Trì Tang bất đắc dĩ cười cười, giống như đối mặt với một đứa trẻ không rành thế sự: "Cô Bùi, có những thứ dù tận mắt nhìn thấy nhưng chưa chắc đã là sự thật - quên đi, nói miệng không có bằng chứng, để tôi trực tiếp cho cô xem chứng cứ đi!"
Hắn nói xong liền đứng dậy đi ra cửa, không lâu sau đã quay trở lại, cầm một túi văn kiện đưa cho Bùi Tư Đình.
Trì Tang thản nhiên giải thích: "Đây là ghi chép thuê phòng của khách sạn kia, trên đó biểu hiện Lâm tổng - à, bao gồm cả tài xế, vệ sĩ của Lâm tổng cũng chưa từng thuê phòng ở khách sạn kia. Ngoài ra còn có hình ảnh camera giám sát của khách sạn ghi lại, cô tự xem đi..."
Bùi Tư Đình lật xem tư liệu trong túi văn kiện, càng xem càng kinh hãi: Bên trong không chỉ có báo cáo kiểm tra sức khỏe về việc Chu Vũ Hinh bị người ta bỏ thuốc, còn có lời khai của người bỏ thuốc, ghi chép quá trình mua thuốc trên mạng của người bỏ thuốc... Những thứ này tất cả đều đóng dấu của cảnh sát, chân thật đáng tin cậy.
"Cho nên, Chu Vũ Hinh kỳ thật là bị người bỏ thuốc sau đó đưa tới khách sạn, Lâm tổng không chỉ không khi dễ cô ấy, ngược lại còn cứu cô ấy?" Bùi Tư Đình cảm thấy lý trí của mình đang lung lay sắp đổ, cô dùng sức lắc đầu, cự tuyệt tiếp nhận chân tướng sự thật này.
"Không có khả năng! Nếu là như vậy, vì sao hắn không công bố những chứng cứ này ra?"
Trì Tang cười lạnh một tiếng: "Tại sao ư? Đương nhiên là vì bảo vệ danh dự cho em gái tốt kia của cô. Cô đoán xem, thứ này nếu bị công khai ra ngoài, cư dân mạng sẽ mắng ai?"
Phần văn kiện này kỳ thật vẫn được Lâm Cừ cất giữ, nếu không thoát khỏi mê hoặc của Chu Vũ Hinh, thì đời này Lâm Cừ cũng sẽ không để cho nó thấy lại ánh mặt trời.
Nếu không phải hệ thống lược đoạt giả cho cô ta bàn tay vàng lớn như vậy, chỉ bằng chút thủ đoạn kia của Chu Vũ Hinh, vọng tưởng đối phó nhân vật chính căn bản chính là người si nói mộng!
"Về phần nói Lâm Cừ gây thương tổn người nhà của Chu Vũ Hinh... Ha hả..." Trì Tang nói tới đây ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Cô có biết toàn bộ quá trình gây chuyện của Đỗ Kiện Khang không? Video trên mạng cô đã xem chưa? Cô nói Lâm Cừ có lỗi với Chu Vũ Hinh..."
Nói tới đây, Trì Tang không khỏi cao giọng: "Lâm tổng đối với Chu Vũ Hinh quan tâm bảo vệ có thừa, Chu Vũ Hinh lại vong ân phụ nghĩa không ngừng gây phiền toái, giội nước bẩn lên anh ấy - rốt cuộc là ai có lỗi với ai!"
Bùi Tư Đình bị đòn cảnh tỉnh như vậy, nháy mắt hồi tưởng lại từng ly từng tý trong khoảng thời gian này: Đúng vậy, Lâm tổng đối xử với Chu Vũ Hinh tốt như thế, thậm chí chưa từng nói xấu cô ấy một câu, Chu Vũ Hinh lại làm những gì?
Nghĩ đến thanh danh Lâm Cừ bị liên lụy đen như mực nước, Bùi Tư Đình chột dạ từng đợt, nhưng vẫn mạnh mẽ phản bác: "Vũ Hinh không cố ý, cô ấy chỉ là quá ngây thơ đơn thuần bị người khác lợi dụng, đều là những phóng viên kia viết bậy..."
"Ồ! Phải không?" Ánh mắt Trì Tang càng thêm sắc bén, mạn thanh nói: "Nếu như không phải cô ta cố ý, vậy chứng tỏ chỉ số thông minh của cô ta rất có vấn đề; nếu như là cố ý, càng là chứng tỏ bản tính cô ta ác độc – Cô cảm thấy đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị, nên kết hôn với người phụ nữ ác độc hay là người phụ nữ ngu xuẩn?"
"Cậu!" Bị lời nói khó nghe của Trì Tang làm cho tức giận đến đỏ bừng cả mặt, Bùi Tư Đình muốn phản bác, hết lần này tới lần khác lại không tìm được cách mở lời, chỉ có thể trừng mắt tức giận với Trì Tang.
Trì Tang cũng không quen cô, không chút khách khí nói: "Đăng tải video làm sáng tỏ cũng không nói rõ ràng, người nhà gây chuyện không đi kiềm chế ngược lại còn chỉ trích ân nhân, chuyện của mình từ trước đến giờ cũng chỉ biết phiền toái người khác... Đem một phụ nữ ích kỷ, ngu xuẩn, vô năng, không có mặt mũi như vậy ép buộc Lâm tổng, cô còn cảm thấy chủ ý này thật là tuyệt vời sao?"
Bùi Tư Đình: Tôi mẹ nó...... A a a tức chết bà đây rồi!
Thưởng thức biểu tình tức muốn chết lại chỉ có thể nghẹn khuất chịu đựng của Bùi Tư Đình một hồi, Trì Tang đột nhiên làm ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ: "A, tôi quên mất, những thứ này đều là Chu Vũ Hinh giả bộ, chủ ý của cô ta là muốn giội nước bẩn làm thối thanh danh Lâm tổng - cho nên cô thật sự hi vọng Lâm tổng và kẻ thù của mình ở bên nhau?"
Trì Tang nói xong, vẻ mặt khinh bỉ mà liếc Bùi Tư Đình: "Đại thẩm, tôi nói không phải chứ! Chính thẩm mắt mù cũng không sao, nhưng đi lừa người lại là thẩm không đúng!"
Bùi Tư Đình: Thằng nhóc này xảy ra chuyện gì vậy? Không có gen nói chuyện đàng hoàng sao! Hơn nữa bà đây mẹ nó mới ba mươi tư tuổi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]