Sáng sớm hôm sau, tin tức Quý tổng tập đoàn Quý thị tổ chức sinh nhật mười tám tuổi cho người thừa kế khoa học kỹ thuật Đằng Trì được các phương tiện truyền thông lớn rầm rộ đưa tin.
Sau khi cư dân mạng nhấp vào xem tin tức, nhao nhao biểu thị hiện thực có đôi khi so với tiểu thuyết còn kịch tính hơn.
[Hôn sâu vào cổ họng: Có một số người một tháng trước vẫn là tiểu đáng thương bị thân thích ức hiếp, một tháng sau đã trở thành ông chủ lớn tài sản chục tỉ - chuyện này cho chúng ta biết sống lâu một chút có bao nhiêu trọng yếu!]
[Nam sinh: Thật muốn quay ngược thời gian ôm đùi Trì tổng. Nếu như ông trời cho tôi cơ hội này, tôi nhất định chuyển trường đến trường Trì Tang học, trở thành anh em thân thiết không tiếc mạng sống, chỉ cần Trì tổng phát đạt nhổ lông chân cho tôi là tốt rồi!]
[Quý trọng người trước mắt: Lâm tổng tuyệt vời! Tùy tiện cứu một người dưới nước lại chính là người thừa kế của tập đoàn tài chính đỉnh cấp. Lâm tổng đã từng khai quang rồi phải không?]
[Đợi tóc tôi dài đến thắt lưng, bạn liền bấm một kéo: Lúc trước là ai nói Trì tổng bán mình thông đồng với kẻ có tiền? Đều tự giác một chút, đứng ra bị vả mặt!]
[Mặt mày như vẽ bậy: Có ai muốn tổ chức thành đoàn xuyên không trở về cứu vớt Trì tổng không? Nếu có nói với tôi một tiếng, thù lao chúng ta chia năm năm!]
[Đuôi vểnh lên trời: Hiện tại tôi muốn biết vợ chồng Tào Quốc Khánh đối với chuyện này có cảm tưởng gì? Thế nào gọi là "Thần tài chủ động đến ở nhà ngươi, ngươi lại tìm đường chết đem hắn đuổi đi còn cho hắn một đòn hiểm"? Có một số người số mệnh đã định trước là không phát tài được! ]
Lúc này, trong nhà Tào Quốc Khánh đã là một mảnh hỗn độn. Sau khi nhìn thấy tin tức Chân Mỹ Phượng ném hết những thứ có thể ném trong phòng khách, Tào Quốc Khánh ngồi một bên trầm mặc ngẩn ngơ.
Vài ngày trước, Tào Quốc Khánh đột nhiên hôn mê vì bệnh tim mạch cấp tính khi đang lao động trong tù, sau khi điều trị tại bệnh viện của nhà tù không thấy khởi sắc, được phê chuẩn bảo lãnh ra ngoài để điều trị.
Đối với việc này, Lâm Cừ và Trì Tang đều không can thiệp.
Nhưng người Tào gia còn chưa kịp cao hứng bao lâu, liền biết được tin tức Trì Tang lại là người thừa kế khoa học kỹ thuật Đằng Trì. Sấm sét giữa trời quang cũng không đủ để hình dung tâm tình của người Tào gia.
Chân Mỹ Phượng lập tức sụp đổ, đánh đập Tào Quốc Khánh như điên, vừa đánh vừa mắng:
"Sao tôi lại gả cho một kẻ bất lực như anh? Phú quý tới tay còn để cho nó chạy mất! Anh nói xem anh còn có ích lợi gì!"
"Tôi đã sớm nói với anh đừng đánh chủ ý lên nhà ở của Trì Tang, anh lại không nghe! Một căn nhà rách nát có cái gì tốt mà tranh? Nếu lúc trước anh đối xử với nó tốt một chút, gia sản chục tỉ kia sẽ có một nửa của chúng ta!"
Tào Quốc Khánh vốn đã vô cùng buồn bực, nghe vợ đổi trắng thay đen lại càng tức giận, nhịn không được mắng lại:
"Cô còn không biết xấu hổ mà nói! Lúc trước là ai để Trì Tang làm việc? Là ai đưa ra đề nghị để nó đóng tiền sinh hoạt? Còn không phải do cô quấy rối xúi giục, ông đây mới đối xử như vậy với cháu trai mình sao?"
"Còn có căn nhà kia, mỗi ngày lải nhải ở bên tai ông đây rằng tương lai Tiểu Bảo kết hôn không có nhà, còn Trì Tang dù sao ở đây rồi cũng không dùng đến căn nhà kia... Ý tứ kia không phải là để cho ông đây đánh chủ ý lên căn nhà kia sao, bây giờ cô lại đẩy đến sạch sẽ!"
"Nếu không phải do một độc phụ như cô mà đắc tội Trì Tang, không nói đến gia sản chục tỉ của Trì gia, chỉ cần dựa vào Lâm thị, một chút rò rỉ từ kẽ hở ngón tay Lâm Cừ cũng đủ chúng ta ăn uống không lo!"
Hai vợ chồng vừa hối hận vừa đau lòng, anh một câu tôi một câu chỉ trích lẫn nhau, càng cãi càng gay gắt. Hai vợ chồng từ trước đến nay luôn ân ái cuối cùng lại phát triển thành đánh nhau.
Hai người đang đánh túi bụi, cửa lớn đột nhiên "Phanh" một tiếng bị đá văng, Tào Tiểu Bảo vừa mới học năm nhất hung hăng xông vào.
Hai vợ chồng Tào Quốc Khánh vội vàng dừng tay, Chân Mỹ Phượng nặn ra một nụ cười chào đón: "Tiểu Bảo, không phải con đang học bù ở trường sao, sao đã quay về rồi?"
"Học bù cái gì? Con trốn học rồi!"
Tào Tiểu Bảo thối mặt, lộp bộp chạy vào phòng, "Phanh" một tiếng đóng sầm cửa phòng.
Vợ chồng Tào Quốc Khánh vô cùng yêu thương đứa con trai này, cũng rất quan tâm đến việc học tập của con, vừa nghe nó trốn học, Tào Quốc Khánh lập tức nổi trận lôi đình xông tới đập cửa.
"Thằng nhóc thối! Ông đây vất vả cung cấp cho mày đi học, mày còn dám trốn học? Mau quay về trường học cho tao!" Tào Quốc Khánh vừa gõ cửa vừa mắng.
Tào Tiểu Bảo mở cửa phòng, trong lòng tràn đầy oán khí hét về phía Tào Quốc Khánh: "Quay về trường học làm gì? Để mỗi ngày bị bọn chúng bắt nạt bằng nhiều cách khác nhau sao?"
Hai vợ chồng nhất thời sửng sốt.
Vừa nghe con trai bị bắt nạt, Chân Mỹ Phượng lập tức nổi giận: "Tiểu Bảo, nói cho mẹ biết là ai bắt nạt con?"
"Còn không phải do hai người ngược đãi Trì Tang! Còn kiện tụng cho mọi người đều biết chuyện này! Hiện tại ai cũng biết tôi là con trai của 'Tào tim đen' khi dễ cô nhi! Người quen biết ai không nhìn tôi bằng con mắt xem thường?"
Rõ ràng là Tào Tiểu Bảo chất chứa oán hận đã lâu, hiện tại đổ ập xuống liền đem hai người ra mắng chửi:
"Tôi ở trường học đã thành chuột chạy qua đường, các bạn học mỗi ngày đều bắt nạt tôi! Ngay cả bạn tốt nhất của tôi cũng không chơi với tôi, nói cha mẹ tôi đều là kẻ xấu xa lòng dạ hiểm độc, tôi cũng không phải thứ tốt lành gì!"
Sau một hồi phát tiết cảm xúc, Tào Tiểu Bảo nhìn hai người đang sửng sốt, cười lạnh nói: "Hai ngươi vừa rồi vì sao đánh nhau? Có phải đã đọc được tin tức Trì Tang trở thành tỉ phú?"
Bị con trai vạch trần, vợ chồng Tào Quốc Khánh hai mặt nhìn nhau một hồi, xấu hổ cúi đầu không nói.
"Hiện tại hối hận biết trước đã không làm rồi? Lúc trước nếu các người ít tạo nghiệt, nhà chúng ta đến mức biến thành cái dạng này sao? Tôi thậm chí không thể ở lại trường học sao?"
Tào Quốc Khánh bị con trai mắng thẳng mặt không nhịn được nghiêm mặt mắng: "Thằng nhóc hỗn láo, sao lại nói chuyện với cha mẹ như thế? Con nít con nôi, không có chút quy củ gì cả!"
Tào Tiểu Bảo không tỏ ra yếu thế chút nào: "Quy củ cái rắm! Quy củ của ông có thể biến tôi thành thiếu gia nhà giàu được à? Ông làm được không?"
Lời nói Tào Tiểu Bảo như dao, tuyệt không cố kỵ đây là cha mẹ thân sinh của mình:
"Cha mẹ người ta kiếm tiền lợi hại như vậy, khắp nơi lót đường cho con cái, tôi cũng không trông cậy vào tiền đồ của hai người, nhưng các người cũng đừng hủy hoại tiền đồ của tôi!"
"Trì Tang ở nhà chúng ta, các người chiếu cố thật tốt cho nó năm năm, về sau cái gì cũng có! Ngay cả chuyện nhỏ này các người cũng làm không xong, nói xem các người còn có ích lợi gì?"
Nhìn con trai hết sức xa lạ trước mắt, cả Tào Quốc Khánh và Chân Mỹ Phượng đều khiếp sợ không nói nên lời, Chân Mỹ Phượng cố nén chua xót, nhẫn nại trấn an nói:
"Tiểu Bảo, chuyện trước kia không cần nhắc tới được không? Chúng ta cùng nhìn về phía trước. Hiện tại con chăm chỉ học tập, sau này thành tựu sẽ không kém người khác!"
"Có thể đi đường tắt, tại sao phải để bản thân vất vả nỗ lực như vậy?" Tào Tiểu Bảo khinh miệt nhìn bà, ngữ khí tràn đầy oán hận: "Tất cả đều tại hai người! Nếu không có hai người, hiện tại tôi đã là thiếu gia của gia đình giàu có rồi."
"Tại sao tôi không sinh ra trong một gia đình giàu có!" Tào Tiểu Bảo càng nghĩ càng đau khổ, liền ngồi bệt xuống đất gào lên: "Tôi muốn ở biệt thự, lái siêu xe, tôi muốn có tiền tiêu không hết! Tôi muốn ăn đồ ăn ngon! Tôi không muốn ở một nơi giống như ổ chó như thế này!"
Tào Quốc Khánh ôm ngực, bị con trai làm cho tức giận đến gần như không thở nổi: "Chúng ta đều đã kết thù với Trì Tang, con ở biệt thự lái siêu xe kiểu gì?"
Tào Tiểu Bảo quay đầu lại, ngang ngược vô lý nói: "Tôi mặc kệ! Chuyện này do các người gây ra. Không phải các người biết diễn trò sao? Đi tìm Trì Tang cầu xin đi! Quỳ xuống cầu xin nó tha thứ."
Thấy hai người vẫn còn đứng ngây ngốc bất động, Tào Tiểu Bảo quát vào mặt cha mẹ giống như đang dạy dỗ con trai: "Còn thất thần cái gì? Đi mau lên!"
"Thằng nhóc này...... Lão Tào! Lão Tào ông làm sao vậy!"
Bệnh Tào Quốc Khánh vốn chưa tốt lên, bị con trai làm cho tức giận ngất ngay tại chỗ, được đưa đến bệnh viện cấp cứu lần nữa.
Lấy tâm tính của người nhà này, bọn họ sẽ cả đời hối hận biết thế chẳng làm, cuộc sống sau này nhất định sẽ không hạnh phúc.
Hai năm sau, sau ngày sinh nhật lần thứ hai mươi của Trì Tang không lâu, hắn và Lâm Cừ đã tổ chức một đám cưới lớn trong sự chúc phúc của mọi người.
Scandal của hai người đã sớm truyền khắp trời, đương sự cũng chưa bao giờ đứng ra làm sáng tỏ, cư dân mạng đã quen với hành động thân mật của bọn họ, đối với quan hệ của bọn họ cũng sớm có suy đoán, hôn lễ lần này bất quá cũng chỉ là chứng thực lời đồn đãi mà thôi.
[Mỗi ngày ba nén nhang: Hu hu hu...... Bà ngoại, CP bà dập rốt cục cũng tu thành chính quả! #rắc hoa #]
[Chó cướp biển chuyên nghiệp: Biết rồi, hiểu rồi! Bát thức ăn cho chó này tôi sắp ăn chán rồi, cuối cùng đã kết hôn!]
Cũng có cư dân mạng bày tỏ tiếc nuối:
[Tôi khô, cũng héo rồi: Chỉ có tôi cảm thấy CP Quý tổng và Trì tổng cũng rất thơm sao? Quản gia trung thành & tiểu thiếu gia kiêu căng gì đó...... Quả thực chính là nhảy nhót trên điểm đáng yêu của tôi!]
[XP chết tiệt của tôi: Mặc dù biết Lâm tổng mới là chính cung, nhưng vẫn muốn đứng lên một giây, Quý Trì thật sự siêu chọc ta! #gõ đầu #gõ đầu #]
[Lý trí hủ bại bảo bình an: Lầu trên, muốn dập CP thì vào thế giới giả tưởng, ở trước mặt người thật nói những lời này là rất không lễ phép! Quý tổng đã có vợ, hơn nữa hai vợ chồng người ta còn rất ân ái.]
Mặc kệ người ngoài nghị luận sôi nổi, lúc này nhân vật chính của hôn lễ đang nằm ở trên giường đắp chăn bông thuần túy nói chuyện phiếm.
Trải qua hai năm yêu đương, những tư thế nên mở khóa hai người đều đã mở khóa, đêm tân hôn cũng không có tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, chỉ có nhu tình mật ý khi đạt được điều mình mong muốn.
Trì Tang hai tay gối đầu nhìn trần nhà, đột nhiên ném ra một quả bom: "Anh biết không? Trì Tang chân chính đã không còn. Em không phải Trì Tang, em là một người xuyên không!"
Hệ thống:!!!
Hệ thống sợ tới mức toàn thân biến sắc, lông tơ khắp người nổ tung thành bộ dạng bị sét đánh.
Nó lo lắng xoay quanh Trì Tang: "Chủ nhân, sao ngài lại nói ra chuyện này? Tiết lộ thiên cơ sẽ bị Thiên Đạo trừng phạt a a a!!!"
Trì Tang rất bình tĩnh: "Ta bị Thiên Đạo phạt chưa?"
Hệ thống: "A... Hức...... Không có."
Ồ, vì sao lại không bị trời phạt? Hệ thống cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
Khóe miệng Trì Tang khẽ nhếch lên, định liệu trước nói: "Nếu ta đoán không lầm thi tiết lộ thiên cơ chính là đem chuyện tương lai và chân tướng lược đoạt giả nói ra. Thân phận xuyên không của ta nhân vật chính có biết hay không đều không quan trọng, căn bản không ảnh hưởng đến tiến trình của thế giới. Đối với việc này, ta có chín phần nắm chắc!"
Hệ thống vẫn cảm thấy lo lắng: "Vạn nhất còn một phần kia thì sao?"
Trì Tang liếc nhìn Lâm Cừ đang trầm mặc, dùng cách tán gẫu để giảm bớt khẩn trương: "Điều này đương nhiên ta cũng đã cân nhắc qua, dù sao ta và Lâm Cừ đều là vận mệnh chi tử, con cưng của Thiên Đạo, cho dù có trừng phạt, hẳn là cũng sẽ nhẹ tay một chút, phải không?"
Hắn nói xong nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm: "Hơn nữa... Thiên Đạo vừa thiếu ta nhân tình lớn như vậy, nó còn không biết xấu hổ bởi vì chút chuyện nhỏ này mà ra tay với ta sao?"
Thiên Đạo: An tĩnh như gà.jpg
Trì Tang hít sâu một hơi, vẻ mặt kiên định: "Quan trọng nhất là, ta phải xác nhận một việc: Lâm Cừ yêu là ta chứ không phải người khác. Ta không cho phép tình yêu của ta là trộm được từ chỗ người khác!"
Hệ thống cảm thấy tâm mệt mỏi quá: "Hu hu hu... Chủ nhân ngươi hù chết ta, lần sau chúng ta đừng chơi lớn như vậy được không?"
Trì Tang không để ý lắm qua loa nói: "Được, lần sau nhất định!"
Hệ thống: "..."
Ngươi nói rõ ràng với ta, nhất định cái gì?!
Trì Tang không để ý tới hệ thống, quay đầu nhìn về phía Lâm Cừ đang suy nghĩ gì đó: "Lâm tiên sinh, có cảm tưởng gì?"
Lâm Cừ sắp xếp ngôn ngữ một chút: "Thật ra, anh cũng đoán được một ít. Trì Tang nguyên bản tuy kiên cường, cố gắng, nhưng tâm tính hơi nhát gan nhu nhược và hướng nội."
"Cậu ấy sẽ bởi vì đả kích nhất thời mà lựa chọn tự sát, nhưng em... Vô luận đối mặt với khốn cảnh như thế nào, em cũng sẽ không lựa chọn kết thúc sinh mệnh của mình để cho những người tổn thương em sống tiêu dao khoái hoạt trên đời!"
"Nếu ngay từ đầu người Tào Quốc Khánh nhận nuôi chính là em, em nhất định đã sớm rời khỏi Tào gia. Cho dù ở lại, Tào Quốc Khánh cũng tuyệt không dám cướp nhà của em, chớ đừng nói chi là nô dịch em làm việc - Tào gia không bắt nạt được em!"
Khóe miệng Trì Tang nhịn không được giương lên, thăm dò hỏi: "Anh có thể đoán được em đến từ lúc nào không?"
Lâm Cừ gãi gãi đầu, nghiêm túc mà chắc chắn nói: "Anh đoán, từ khi tỉnh lại ở trong bệnh viện, nguyên bản Trì Tang cũng đã không còn ở đây đúng không?"
"Đoán đúng rồi!" Trì Tang tươi cười sáng lạn, vui vẻ vì lần đầu tiên kỹ năng diễn xuất của mình bị nhìn thấu.
Lâm Cừ cẩn thận nhìn Trì Tang, cân nhắc nói: "Kỳ thật, anh vốn cho rằng em là nhân cách thứ hai phân liệt ra khỏi thân thể này, còn lo lắng em sẽ biến mất..."
Trì Tang: "......"
Khó trách có một đoạn thời gian Lâm Cừ đột nhiên bắt đầu xem sách y khoa tâm thần học và tâm lý học, còn nói dối bản thân có vấn đề về tâm lý, mượn cớ tìm một bác sĩ tâm lý lôi kéo hắn cùng nhau nghe tư vấn, còn nói hoa mỹ rằng đây là phòng ngừa vấn đề có thể xảy ra.
Lâm Cừ lập tức bắt đầu hỏi chi tiết hai linh hồn Trì Tang xuyên qua, Trì Tang nhặt chút chân tướng nửa thật nửa giả nói cho hắn biết nguyên chủ đã hài lòng đi đầu thai. Lúc này Lâm Cừ mới nhẹ nhõm yên lòng.
"Anh không cần lo lắng em sẽ rời đi!"
Trì Tang vừa vui vẻ đã muốn nói lời âu yếm, hắn nghiêm túc nhìn Lâm Cừ: "Em có linh cảm, em tới nơi này chính là để gặp anh!"
Giây tiếp theo, hai người tâm tình kích động liền kìm lòng không đậu mà hôn nhau, kế tiếp chính là tình tiết dưới cổ không thể miêu tả.
Hai người vẫn hạnh phúc sống đến khi Lâm Cừ qua đời ở tuổi tám mươi chín. Sau khi Lâm Cừ đi, Trì Tang vuốt ve dung nhan già nua của người yêu một chút, không chút lưu luyến rời khỏi thế giới này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]