Chương trước
Chương sau
Tống Giác cuối cùng vẫn là không có nói chuyện hắn cùng Chu Ứng Chân là như thế nào, Phùng Tiếu cũng không hỏi lại.
Bất quá trong lòng cô vẫn có nghi hoặc, căn cứ trung ương cùng cốt truyện bất đồng, cũng làm cô hiểu rõ, biến cố không đoán trước được, cốt truyện cũng không phải hoàn toàn đáng tin cậy.
Vào ban đêm, sau một phen lăn lộn, nhìn Phùng Tiếu nặng nề ngủ, Tống Giác lại mặc quần áo rời đi.
Bốn người ở một căn có 2 phòng ngủ một phòng khách, Tống Giác đi vào phòng khách, An Nam cùng An Dân đều không có ở phòng ngủ, mà là thần thái sáng láng ngồi ở trên sô pha.
“Bảo vệ tốt cô ấy.” Tống Giác nhàn nhạt nói.
“Vâng.” Hai người cùng kêu lên đáp.
Tống Giác đi vào một căn biệt thự, nhảy thẳng lên lầu 3, từ ban công tiến vào phòng.
Trong phòng nguyên bản một mảnh đen nhánh, lại nghe “bang” một tiếng, trong phòng nháy mắt sáng như ban ngày, Chu Ứng Chân mặc áo ngủ, dựa vào đầu giường mà ngồi, tóc mái tự nhiên buông xuống trước trán, so với ban ngày nhiều hơn hai phần lười biếng: “Tôi đoán được cậu sẽ đến.”
“Vậy cậu cũng đoán được tôi là tới làm gì?” Tống Giác cả người đều tràn đầy hơi thở làm người run rẩy lạnh lẽo.
“Cũng đoán được.” Chu Ứng Chân thở dài.
“Nga.” Tống Giác từng bước đi về phía Chu Ứng Chân.
“Bất quá tôi còn chưa muốn chết.” Chu Ứng Chân thành khẩn nói, “Cậu muốn giết tôi dễ như trở bàn tay, nhưng tôi hy vọng cậu có thể nghe tôi nói xong, lại quyết định muốn hay không động thủ.”
Tống Giác cười khẽ: “Nói đi.” hắn tuy cười, nhưng sát ý trong lòng không chút nào giảm bớt.
“Tôi biết cậu muốn thành lập đế quốc tang thi.” Chu Ứng Chân nói, “Tôi có thể cùng cậu hợp tác.”
“Tôi cũng không thiếu người hợp tác.” Tống Giác không dao động.
“Tôi còn có thể nói cho cậu một tin tức rất quan trọng, vô cùng quan trọng với cậu.”
“Nga.” Tống Giác đã đi tới trước mặt Chu Ứng Chân, hắn đánh giá Chu Ứng Chân, tựa hồ đang suy xét từ nơi nào xuống tay tương đối hảo, không chút để ý hỏi, “Tỷ như?”
“Tỷ như đầu sỏ gây tội biến cậu thành tang thi, không phải là Phùng Tiếu.” Chẳng sợ tử vong gần ngay trước mắt, Chu Ứng Chân vẫn như cũ khí định thần nhàn, hắn biết Tống Giác đối với chuyện này khẳng định sẽ cảm thấy hứng thú.
Tống Giác quả nhiên dừng lại, biểu tình cũng lạnh xuống dưới: “Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói chính là, Phùng Tiếu đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, cô ấy cùng những đồng sự đó là bị hãm hại, tôi còn biết đầu sỏ gây tội chân chính là ai. Thế nào, tin tức này đủ thành ý cho việc hợp tác của chúng ta đi?”
Tống Giác một phen bóp chặt cổ hắn, trên mặt biểu tình lạnh lẽo vô cùng: “Cậu biết kết cục của lừa gạt tôi?”
Chu Ứng Chân có chút hô hấp khó khăn, nhưng hắn vẫn là gằn từng chữ một nói: “Tôi có chứng cứ, cũng có nhân chứng, đầu sỏ gây tội cũng ở trong tay tôi, cậu có thể tự mình xác nhận.”
Trong phòng lâm vào trầm mặc, hồi lâu qua đi, thanh âm Tống Giác không hề phập phồng vang lên: “Dẫn đường.”
————
Loading...
Thời điểm Phùng Tiếu rời giường, Tống Giác còn chưa có trở về, cô ra khỏi phòng, An Nam cùng An Dân ở phòng khách không tiếng động chơi bài poker: “Tống Giác đâu?”
“Tiên sinh đi ra ngoài, hẳn là rất nhanh sẽ trở lại.” An Nam buông bài poker, “Phùng tiểu thư, cơm sáng đã làm tốt, cô muốn ăn trước sao?”
Phùng Tiếu lắc đầu: “Thôi, tôi chờ hắn trở về lại ăn.”
Phùng Tiếu trở lại trong phòng, nhàm chán một mình chơi game, bởi vì cô thích mấy thứ này, cho nên Tống Giác sưu tập rất rất nhiều, cho dù cô mỗi ngày đều chơi, phỏng chừng cũng cả đời cũng không chơi xong.
Không bao lâu, Phùng Tiếu bỗng nhiên quay đầu.
Tống Giác đang đứng ở phía sau cách cô hơn 1m, trên khuôn mặt tuấn mỹ biểu tình rối rắm lại phức tạp.
“Lại đây a.” Cô hướng hắn vẫy tay.
Tống Giác đi lên trước, một tay gắt gao nắm lấy tay cô, cùng cô mười ngón đan xen, một cái tay khác ôm lấy bả vai Phùng Tiếu, dùng sức đến mức như muốn đem cô khảm vào trong thân thể.
“Phát sinh chuyện gì sao?” Phùng Tiếu có thể cảm giác được rõ ràng cảm xúc của hắn không tốt, cô vặn vẹo thân mình, ở trong ngực hắn tìm một vị trí thoải mái, ngửa đầu hỏi hắn.
Tống Giác cúi đầu nhìn Phùng Tiếu, tóc cô rối tung, vẻ mặt ngửa đầu nhìn hắn ngoan ngoãn lại đáng yêu, cố tình trong đuôi mắt lại tràn đầy phong tình, cho dù là ngây ngốc cười như vậy, với hắn mà nói cũng tràn ngập hấp dẫn trí mạng.
Đã từng, hắn cho rằng cô là đầu sỏ hại hắn trở thành tang thi, cho nên hắn không hề có gánh nặng tâm lý thiết kế cô, nghĩ đủ phương pháp lane lộn cô, muốn giết chết cô……
Cho tới nay hắn đều yên tâm thoải mái, đơn giản là cô thiếu hắn.
Nhưng mà sự thật lại là, cô cái gì cũng không nợ hắn.
“Thực xin lỗi.” Tống Giác đem mặt chôn ở cổ Phùng Tiếu, thanh âm nặng nề.
Hắn vì bản thân đối với cô hiểu lầm cùng thương tổn xin lỗi, càng quan trọng là, hắn vì chính mình ích kỷ xin lỗi, cho dù hiện tại biết chân tướng, cho dù biết cô cũng không thiếu hắn, hắn vẫn như cũ không nghĩ buông cô ra.
Hắn càng không nghĩ để cô biết chân tướng, không muốn để cô biết, hắn ngay từ đầu là muốn trả thù mới tiếp cận cô.
Hắn không nghĩ gánh vác một đinh một điểm, khả năng mất đi Phùng Tiếu.
Phùng Tiếu vỗ về Tống Giác nhu nhu thuận thuận hỏi: “Sao lại nói xin lỗi?”
Tống Giác thu thập tốt tâm tình, lúc này mới ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Thực xin lỗi để em đợi lâu, bữa sáng đến bây giờ còn chưa kịp ăn, đã đói bụng đi?”
Phùng Tiếu nhìn Tống Giác chăm chú, cô hoài nghi hắn vừa rồi đột nhiên xin lỗi là có nguyên nhân khác, bất quá cuối cùng cô cũng không hỏi, mà là cười nói; “Đúng vậy, sắp đói bẹp.”
Tống Giác sờ sờ bụng cô, lại nhéo nhéo eo thon: “Xác thật đói bẹp, trước đi ra ngoài ăn chút, giữa trưa tôi nấu cơm cho em, muốn ăn cái gì?”
Phùng Tiếu báo một đống lớn tên, vốn định trêu đùa hắn, lại không ngờ hắn gật đầu; “Được, một chút nữa làm cho em.”
Phùng Tiếu hơi hơi sửng sốt, dễ nói chuyện như vậy?
Cô như suy tư gì, kế tiếp lại cố ý dò hỏi, phát hiện Tống Giác so với ngày thường dễ nói chuyện hơn nhiều, cho dù cô nói cái gì, hắn đều gật đầu đáp ứng.
“Vậy tối hôm nay anh mặc nữ trang cho em xem.” Phùng Tiếu được một tấc lại muốn tiến một thước, tiếp tục đưa điều kiện.
Tống Giác thâm cừu đại hận nhìn cô.
“Anh nếu không muốn thì thôi.” Phùng Tiếu thở dài, bày ra vẻ mặt u sầu.
“Mặc!” Tống Giác cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi đáp ứng.
Phùng Tiếu vui vẻ ra mặt, trong lòng lại âm thầm nói, đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, không phải là biết chân tướng rồi đi?
Ăn xong trưa cơm, lại cùng Tống Giác ngồi ngốc trong chốc lát, cô liền cố ý nhắc tới: “Em muốn đi ra ngoài một chuyến, đi xem có thể hay gặp thầy hay không.”
Tống Giác hơi dừng lại, trong mắt có sát khí chợt lóe, lúc ngẩng đầu nhìn cô biểu tình đã trở lại bình thường: “Thầy của em là ai? Gặp hắn làm gì?”
“Dù sao cũng đã lâu không thấy, muốn nhìn một chút ông ấy sống có tốt không.” Phùng Tiếu Tiếu mị mị nói.
Tống Giác nhìn cô, làm bộ tùy ý hỏi: “Em cùng hắn cảm tình rất tốt sao?”
“Cũng bình thường, bất quá nếu tới căn cứ trung ương, cũng nên gặp một lần mới đi.” Phùng Tiếu cầm lấy túi, giả ý hỏi hắn, “Anh muốn đưa em đi không?”
“Tôi còn có việc muốn làm, để An Nam cùng An Dân đưa em đi đi.” Tống Giác rũ mắt, che dấu chột dạ nơi đáy mắt.
Phùng Tiếu cười như không cười nhìn hắn: “Vậy được, thế em đi trước.”
Tống Giác đột nhiên giữ chặt cô, ôm cô hôn trong chốc lát, lúc này mới buông cô ra: “Về sớm một chút.”
Hắn khí định thần nhàn ngồi, nhưng chờ cô vừa ra khỏi phòng, Tống Giác liền từ cửa sổ nhảy xuống, nhanh chóng hướng viện nghiên cứu mà đi.
————
Phùng Tiếu cùng đám người Vương Lộ Phàm đi tới viện nghiên cứu, Vương Lộ Phàm khuôn mặt đầy u sầu: “Anh buổi sáng tới hỏi qua, bọn họ nói còn không thể gặp, chỉ sợ hiện tại cũng là một chuyến tay không.”
“Lại đi hỏi một chút, nói không chừng lần này lại được đâu.” Phùng Tiếu không chút để ý nói.
“Chỉ mong vậy.” Vương Lộ Phàm cười khổ.
Vương Lộ Phàm vốn dĩ không ôm hy vọng, lại không ngờ bọn họ đến viện nghiên cứu vừa hỏi, lần này thế nhưng thông qua.
“Cậu nói cái gì?”
“Các ngươi chờ một lát, sẽ có chuyên gia mang các ngươi đi vào.” Vị quân nhân ngày hôm qua nói xong, không dấu vết xem xét Phùng Tiếu một cái, lúc này mới xoay người rời đi.
Không bao lâu, Chu Ứng Chân mặc quân trang liền nhanh chóng đi tới: “Tôi là Chu Ứng Chân, rất vui khi nhìn thấy các vị.”
Hắn bắt tay từng người, đến lượt Phùng Tiếu, ý cười trên mặt hắn càng đậm, nắm tay cô đến vài giây mới buông ra.
Rốt cuộc có thể nhìn thấy Hồng Nhiếp, Vương Lộ Phàm rất cao hứng, nhưng Chu Ứng Chân lại lập tức dập tắt niềm vui đó: “Các ngươi đều là học sinh của Hồng giáo sư, trước khi thấy ông ấy tốt nhất nên chuẩn bị sẵn sàng, ông ấy đã không phải là Hồng Nhiếp các ngươi biết trước kia.”
“Có ý tứ gì?” Vương Lộ Phàm kinh ngạc hỏi.
Chu Ứng Chân không giải thích: “Đi theo tôi.”
Mọi người đi vào viện nghiên cứu, qua thật nhiều đoạn rẽ, Chu Ứng Chân dẫn bọn họ đi vào thang máy, ngồi thang máy tới tầng ba, một loại không khí áp lực ập vào trước mặt, loáng thoáng còn có không ít mùi thuốc.
Không khí ẩn ẩn không thích hợp, bọn người Vương Lộ Phàm có chút hô hấp dồn dập.
Lại qua vài chỗ rẽ, bọn họ đi vào một căn phòng trông coi nghiêm ngặt, bốn người thủ vệ hướng Chu Ứng Chân hành lễ.
“Mở cửa đi.” Chu Ứng Chân nói.
Cánh cửa màu trắng bị đẩy ra, từ bên trong truyền ra tới một tiếng gào rống, một người mặc áo trắng, khuôn mặt dữ tợn, trên mặt còn có vết máu, bị nhốt ở sau hàng rào sắt.
Đây đã không thể gọi người.
Đám người Vương Lộ Phàm đồng thời hút một ngụm khí lạnh, thanh âm Vương Lộ Phàm run rẩy: “Thầy, thầy như thế nào sẽ biến thành tang thi?”
“Chuyện này nói ra thì rất dài, lúc trước chúng tôi phát hiện Hồng Nhiếp giáo sư không thích hợp, bất quá lúc đó ông ấy vẫn có bộ dáng của người bình thường, chỉ là số liệu biểu hiện ông ấy không bình thường, cho nên chúng tôi mới phải cách ly, thẳng đến hôm nay liền biến thành như vậy.”
Thời điểm Chu Ứng Chân nói chuyện, tầm mắt vẫn luôn lưu ý Phùng Tiếu, thấy cô biểu tình tuy rằng ngoan ngoãn, trong mắt cũng không ngừng hiện lên khinh thường, cuối cùng còn nhân lúc người khác không chú ý mà trợn trắng mắt.
Chu Ứng Chân có chút buồn cười, lại thấy cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía mình, Chu Ứng Chân cũng không e dè, đón nhận tầm mắt cô.
Phùng Tiếu thu hồi tầm mắt, cô đi về phía trước vài bước, Chu Ứng Chân giữ chặt cô: “Phùng tiểu thư, Hồng Nhiếp giáo sư đã hoàn toàn biến thành tang thi, không nên lại gần quá.”
Phùng Tiếu nhìn về phía cánh tay bị lôi kéo của mình, ý muốn cực kỳ rõ ràng.
Chu Ứng Chân buông tay, cô lại đi lên phía trước vài bước, nhìn kỹ Hồng Nhiếp dưới hàng rào, xác nhận hắn thật sự biến thành tang thi, cô mới lui về.
“Tôi chung quy là đến chậm một bước.” Phùng Tiếu cảm thán nói, không thể tự mình giết hắn báo thù, có điểm tiếc nuối.
Chu Ứng Chân cúi đầu, trong mắt hiện lên một mạt ý cười, cô cũng không phải tới muộn, chỉ là tang thi vương đê tiện vô sỉ nhà cô, giành trước cô một bước mà thôi.
Tống Giác tối hôm qua còn nói muốn chậm rãi tra tấn Hồng Nhiếp, vừa nãy lại đột nhiên chạy tới, đem Hồng Nhiếp hoàn toàn biến thành tang thi. Hắn còn vô cùng nghi hoặc, liền nhận được tin tức nhóm người Phùng Tiếu muốn tới, hắn liền biết vì cái gì.
Tống Giác là sợ Phùng Tiếu từ trong miệng Hồng Nhiếp biết được chân tướng, hắn ngay từ đầu là muốn đuổi giết đuổi đi? Cho nên mới vội vã diệt khẩu.
Chu Ứng Chân lắc đầu, phu không chấn cương a.
Hắn đè đè vị trí trái tim, cho dù nơi này cũng đang nhảy lên, nhưng chung quy cũng không phải nhân loại.
————
Đám người Vương Lộ Phàm lúc ra ngoài đều có chút bi thương, Phùng Tiếu nhẹ nhàng như không có việc gì, việc giúp nguyên chủ báo thù đã chấm dứt, CP nam nữ chủ cũng dỡ xuống, hoàn mỹ!
Cô vốn dĩ cho rằng Tống Giác sẽ vội vã rời khỏi căn cứ trung ương, ai ngờ Tống Giác lại thuê thêm một cái biệt thự lớn, cùng cô vui vẻ thoải mái ở lại.
Thẳng đến một tháng sau, hắn mới nói với cô: “Chúng ta có thể khởi hành về nhà.”
“Nhà như thế nào?”
“Rất đẹp, có hải sản cùng hoa tươi em thích, còn có bất cứ thứ gì em muốn.” Tống Giác ôm cô, lại hôn hôn vài cái.
Trước khi rời đi một ngày, Phùng Tiếu tới gặp đám người Vương Lộ Phàm từ biệt.
Trên đường trở về, lại gặp phải Từ Tri Diên: “Là cô?”
Từ Tri Diên cũng có chút kinh ngạc: “Cô như thế nào còn ở nơi này? Tống tiên sinh đâu?”
“Hắn cũng ở đây a! Cô không phải ở căn cứ phương nam sao? Như thế nào lại chạy tới căn cứ trung ương rồi?” Lại cùng cốt truyện lệch lạc cách xa vạn dặm.
Từ Tri Diên cười khổ lắc đầu: “Làm gì còn nơi gọi là căn cứ phương nam chứ, về sau cũng không có.”
“Vì cái gì?”
Từ Tri Diên nhìn Phùng Tiếu hoàn toàn không biết gì cả, trong lòng có một đống lớn lời muốn nói, cuối cùng hóa thành một câu: “Còn nhớ rõ tôi lúc trước cùng cô nói tang thi vây công căn cứ phía nam sao? Căn cứ Phương nam cũng gặp cùng một vận mệnh, không chỉ có căn cứ phương nam, còn có căn cứ ở ba bốn tỉnh phía bắc của căn cứ, toàn bộ đều giống nhau.”
Nhân loại ở phía nam đều bị tang thi đuổi đi, từ đây về sau, phía nam chính là vương quốc của tang thi.
Từ Tri Diên nhìn Phùng Tiếu, có lẽ cô ấy sẽ trở thành nhân loại duy nhất ở đó?
“Chúc mừng cô, Phùng Tiếu.” Từ Tri Diên nói một câu không đầu không đuôi nói, liền quay đầu rời đi, Cao thượng giáo nói muốn nếm thử tay nghề của cô, cô phải hảo hảo bộc lộ tài năng.
Phùng Tiếu nhìn bóng dáng Từ Tri Diên, thật lâu sau mới cười.
“Cười cái gì?” Tống Giác đột nhiên xuất hiện, ôm lấy bả vai cô, lại ở trên mặt cô hôn một cái.
“Cô ấy nói chúc mừng em, anh đoán cô ấy chúc mừng em cái gì?” Phùng Tiếu ngửa đầu nhìn hắn.
“Một người xa lạ thôi, quan tâm cô ta làm gì!” Tống Giác hồn nhiên không thèm để ý, “Ngày mai phải đi rồi, còn có thứ gì muốn mua sao?”
“Có.” Phùng Tiếu nghiêm túc nói.
“Muốn mua cái gì?”
Phùng Tiếu nhón chân, Tống Giác thuận theo cong lưng, liền nghe cô ở bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Muốn mua cho anh mấy bộ váy vừa người, bộ váy lúc trước anh mặc không vừa người, em nhìn khó chịu.”
Tống Giác: “……” Hắn vì cái gì muốn miệng tiện hỏi vấn đề này a!
“Nữ trang play thực hảo chơi.” Phùng Tiếu nhỏ giọng nói.
“Được rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.