Chương trước
Chương sau
Cũng không biết như thế nào liền lăn đến trên giường, Phùng Tiếu lần này rốt cuộc cũng không tiếp tục chơi xấu, hết thảy giống như nước chảy thành sông, hai người đều bị cảm xúc mãnh liệt chi phối, trong đầu chỉ còn lại đối phương.
Không biết bao lâu qua đi, Phùng Tiếu tùy ý tròng một cái áo sơmi ngồi dậy, che khuất đủ loại dấu vết loang lổ trên người, Đan Giác ở bên cạnh nặng nề ngủ, một bàn tay nắm chặt tay cô, vẫn chưa từng buông ra.
Trên người có chút bủn rủn, chỗ nào đó cũng có chút đau, bất quá tối hôm qua trải nghiệm thực không tồi, Phùng Tiếu vẫn cảm thấy vô cùng vừa lòng.
“Suy nghĩ cái gì?”
“Em đang nghĩ, nếu giờ có điếu thuốc thì tốt rồi.” Phùng Tiếu trả lời xong mới phản ứng lại, Đan Giác tỉnh.
“Vì cái gì phải có thuốc?” Đan Giác có điểm không thể hiểu được, hắn với Phùng Tiếu đều không hút thuốc lá.
“Trong tivi đều là như vậy nha, xong việc hút một điếu thuốc, vui sướng tựa thần tiên, em còn chưa có phi thăng, không biết thần tiên vui sướng như thế nào, nhưng thể nghiệm cảm giác thần tiên một chút cũng không tồi.”
Đan Giác: “…… Lung tung rối loạn.”
Phùng Tiếu thở dài.
Đan Giác nhìn cô, cũng thở dài, xốc chăn bò dậy, tùy tiện mặc quần áo, đeo khẩu trang với mũ, xỏ dép lê liền đi ra ngoài.
“Đi đâu vậy?”
“Tản bộ.” Đan Giác cũng không quay đầu lại nói.
Hắn nhớ rõ bên cạnh có chỗ bán thuốc, tuy rằng cảm thấy ý tưởng của cô hiếm lạ cổ quái, bất quá liền thỏa mãn cô một chút đi.
Đan Giác vừa ra khỏi cửa liền gặp phải đám người trong đoàn làm phim, phó đạo diễn, biên kịch, cùng mấy cái diễn viên đều có mặt, hai bên ngạc nhiên tạm dừng vài giây.
Đôi mắt đám người phiêu tới số phòng, đó là phòng Phùng Tiếu, lại nhìn đạo diễn mọi ngày không chút cẩu thả, lúc này lại đi dép lê, bộ dáng lôi thôi nhàn nhã, vẫn là lần đầu được thấy.
Cho nên, bọn họ có hay không nên chào hỏi? Hay là làm bộ không nhận ra hắn là ai? Hắn mang khẩu trang với mũ, làm bộ không quen cũng không phải không thể.
Rốt cuộc mới sáng sớm từ trong phòng nữ diễn viên đi ra, nghĩ thôi cũng biết xảy ra cái gì, Đan Giác không nhất định nguyện ý để người khác biết.
Đám người phó đạo diễn trong nháy mắt liền nghĩ đến rất nhiều, càng nghĩ càng rối rắm, thậm chí bắt đầu hối hận làm sao lại muốn đi ăn sáng sớm như vậy.
Loading...

“Đi ăn sáng?” Đan Giác thoải mái hào phóng chào hỏi.
“Phải phải.” Đám người cùng kêu lên trả lời.
“Cùng nhau đi.”
“Nga nga.” Một đám lại vội vàng theo sau.
Bên trong thang máy là một bầu không khí trầm mặc, bọn người phó đạo diễn không biết muốn nói gì, nói nhiều sai nhiều, toàn bộ bảo trì trầm mặc.
Đan Giác nói với phó đạo diễn: “Đem lịch quay hôm nay của tôi đổi sang ngày mai đi, tôi muốn nghỉ ngơi, cậu hôm nay vẫn vả một chút.”
Phó đạo diễn thực kinh ngạc, hắn với Đan Giác đã hợp tác qua vài tác phẩm, đây là lần đầu tiên Đan Giác tự ý thay đổi lịch trình: “À được, có việc đột xuất sao?”
“Không có, nghe nói gần đây có vài chỗ không tồi, tôi mang cô ấy đi dạo.” Đan Giác không có nói cô ấy là ai, bất quá ở đây mọi người đều hiểu, là Phùng Tiếu.
Bọn họ trong lòng lại là một trận kinh ngạc, vô tình bị bọn họ đụng phải là một chuyện, nhưng hắn nguyện ý nói với bọn họ, đây là một chuyện khác.
Thang máy tới tầng một, Đan Giác cùng bọn họ tách ra, đám người phó đạo diễn nhịn không được quay đầu lại nhìn một chút, liền nhìn thấy Đan Giác mua một gói thuốc lá cùng bật lửa, lại mua cháo với bánh bao, xách theo vài túi đồ vật quay lại thang máy.
“Không nghĩ tới đại ảnh đế cũng có một mặt sinh hoạt bình thường như vậy ……” Một nhân viên công tác cảm thán nói.
“Nhưng mà cậu ấy mua thuốc làm gì? Tôi nhớ Đan Giác chán ghét vị thuốc mà.” Phó đạo diễn vuốt cằm nghi hoặc, hắn trước đây nghiện thuốc nặng, nhưng đi theo Đan Giác một thời gian, bởi vì Đan Giác không thích mùi thuốc, hắn liền cố gắng cai.
“Chẳng lẽ là Phùng Tiếu?” Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Đan Giác sẽ vì một nữ nhân mà thay đổi to lớn như thế?
————
Phùng Tiếu rửa mặt xong liền nhìn thấy Đan Giác mang theo một đống bữa sáng trở về, ở trong đống bữa sáng kia còn có thuốc lá với bật lửa, cô cười cười cầm lấy. Vừa nãy cô chỉ nói giỡn, nhưng mà nếu Đan Giác mua về, cô cũng muốn thử một ngụm.
Hương vị đặc trưng của thuốc lá truyền tới, Phùng Tiếu không phải thực thích, liền kẹp thuốc ở trong tay làm bộ làm tịch.
Đan Giác nhìn một hồi, liền thò lại gần hôn cô, Phùng Tiếu cố ý hút một ngụm, hướng trên mặt hắn nhả khói, Đan Giác tức khắc ho khan lên.
“Ha ha ha……” nhìn cô cười thực vui vẻ, Đan Giác liền giương nanh múa vuốt vồ tới.
Hai người lại một phen hoang đường, chờ Phùng Tiếu lần nữa tỉnh lại, đã hơn 3 giờ chiều, thời gian một ngày cứ như vậy trôi qua.
“Đừng đi, chờ anh đóng máy rồi cùng nhau trở về?” Đan Giác từ phía sau ôm lấy eo cô, lười biếng tựa cằm vào hõm vai Phùng Tiếu, giống như đại sủng vật được ăn uống no đủ, cả người tản ra hơi thở sung sướng.
“Anh xác định? Không sợ em ở lại ngăn chặn mấy tiểu hoa đào của anh hử?” Phùng Tiếu cười xấu xa nhìn hắn.
Mỗi lần cô như vậy, Đan Giác đều cảm thấy tâm ngứa ngứa, vì thế một ngụm cắn vai cô, còn ý xấu nhay nhay mấy cái.
“Tê……” Phùng Tiếu một tát chụp bay hắn, rồi lại bị hắn ôm lấy, hai người ở trên giường lăn qua lăn lại, cuối cùng lại lấy di động tổ đội chơi game, lười biếng vượt qua một ngày.
Thời gian kế tiếp, Phùng Tiếu cơ bản đều ở lại khách sạn, hơn mười ngày sau quay chụp hoàn thành, Đan Giác mang cô về nhà hắn, bắt đầu thời gian sống chung quỷ dị.
Phùng Tiếu cảm thấy Đan Giác rất kỳ quái, lúc trước chưa ngủ cô thì vẫn luôn nghĩ ngủ xong liền quăng, hiện tại thật sự ngủ rồi, hắn ngược lại không có nhắc đến chuyện ném cô, còn thuận lý thành chương tiếp tục ở bên nhau?
Chẳng lẽ là còn chưa ngủ đủ?
——
Bộ phim tiến vào thời kỳ tuyên truyền, Đan Giác cùng mấy diễn viên chủ yếu bắt đầu tham gia các chương trình giải trí, Phùng Tiếu vẫn luôn làm cá mặn lười đến tham gia, Đan Giác cũng không miễn cưỡng cô, mang theo đám người Từ Nhụy đi.
Thẳng đến ngày nọ hắn trở về: “Ngày mai muốn đi quay chương trình đối kháng, em đi với anh đi.”
“Chương trình đối kháng? Đối kháng cái gì?” Phùng Tiếu cúi đầu chơi trò chơi.
“Chính là hai người tổ đội, cùng tổ khác PK, anh muốn thắng, em sẽ không kéo chân sau anh đi?”
Phùng Tiếu buông di động: “Anh có thể nghi ngờ nhân phẩm nhưng không thể nghi ngờ năng lực của em, cho dù là đối kháng cái gì, chỉ cần anh không kéo chân sau, em khẳng định có thể thắng.”
“Vậy là tốt rồi.” Đan Giác mỉm cười nói.
Kết quả tới trường quay rồi mới biết, là 《 Siêu cấp đại bài giá lâm 》, tổ chương trình có tiền liền tùy hứng, mỗi kỳ đều sẽ quay chung quanh một chủ đề, mời không ít minh tinh đang hồng làm khách quý.
Kỳ này là số đặc biệt – Lễ Tình Nhân, tổ tiết mục mời tổng cộng 6 đội, bao gồm là một đôi phu thê kết hôn 5 năm, một đôi tình lữ mới vừa đính hôn, một đôi là tình lữ màn ảnh nhiều lần diễn CP, một đôi là đồng đội ban nhạc 10 năm, còn có một đôi cộng sự tống nghệ nhân khí siêu cao, cùng với Phùng Tiếu và Đan Giác.

“Anh nói cái này là chương trình đối kháng?” Phùng Tiếu liếc xéo Đan Giác.
“Sáu tổ khách quý cạnh tranh danh hiệu CP ăn ý nhất, còn không phải là đối kháng?” Đan Giác hỏi lại cô, “Em tối qua đã cam đoan sẽ giúp anh thắng, hiện tại sợ?”
Phùng Tiếu cười lạnh: “Chỉ cần anh không kéo chân sau, em khẳng định thắng.”
Đan Giác mỉm cười: “Vậy anh liền nằm chờ thắng lợi a.”
Bởi vì là Lễ Tình Nhân, cho nên toàn bộ trường quay đều bố trí vô cùng ngọt ngào, tiết mục cũng khác trước đây, thử thách chính là độ ăn ý và hiểu biết lẫn nhau của các cặp đôi.
Chờ người chủ trì tuyên bố xong quy tắc, tất cả mọi người đều nhìn sang Phùng Tiếu với Đan Giác, trong mắt tràn đầy thương hại, ngay cả người xem ở hiện trường cũng bật cười.
Người chủ trì cười nói: “Tổ của Đan đạo diễn nên tự cầu phúc cho chính mình a.”
Đan Giác cười nói: “Nói không chừng lại là chúng tôi thắng đâu!”
Năm tổ khách quý còn lại liền không đồng ý: “Đan Giác, tôi cùng lão bà của tôi kết hôn 5 năm, nhận thức mười năm, mỗi ngày cô ấy rửa tay mấy lần tôi còn biết, cùng chúng tôi so ăn ý và hiểu biết, hai người chỉ mới qua một bộ diễn, quán quân khẳng định là chúng tôi nha.”
“Ai, quán quân là hai người tôi không phục, nhưng mà tôi cũng công nhận anh nói, tổ Đan Giác xác thật khả năng không cao.” Minh tinh tình lữ nói.
“Tuy rằng chúng tôi không phải tình lữ, nhưng chúng tôi lập nhóm đã 10 năm, so với người nhà còn thân hơn, quán quân là chúng tôi mới đúng.” Dàn nhạc tổ hợp nói.
“Kia không nhất định a, chúng tôi được công nhận là cộng sự tốt nhất, mấy năm nay cuối tuần đều cùng nhau đi các tiết mục, so ăn ý cùng hiểu biết lẫn nhau, chúng tôi cũng không chịu thua.” Tổng nghệ cố định cộng sự tổ nói.
Cặp tình lữ màn ảnh chỉ cười không nói, quán quân không có khả năng là của bọn họ, bọn họ chỉ quan trọng tới chơi. Nhưng mà bọn họ có tự tin không phải là lót đế, khẳng định sẽ thắng Phùng Tiếu với Đan Giác. Rốt cuộc bọn họ đã diễn qua rất nhiều bộ, Phùng Tiếu với Đan Giác bất quá mới hợp tác mấy tháng thôi, có thể ăn ý cái gì? Hiểu biết lẫn nhau có thể bao nhiêu?
Thấy mấy vị khách quý hỏa dược mười phần, người chủ trì thực vui vẻ, tuyên bố thi đấu bắt đầu.
Năm tổ khách quý tin tưởng tràn đầy tham gia trò chơi, lập tức bị Phùng Tiếu cùng Đan Giác giáo làm người, toàn bộ quá trình hoàn toàn bị hai người nghiền áp.
Cửa thứ nhất là ngươi tả ta đoán, một người diễn tả thành ngữ chương trình đưa ra, người còn lại căn cứ vào hành động của người kia mà đoán từ, trong một phút đội nào đoán được nhiều nhất sẽ giành chiến thắng.
Cơ hồ là Đan Giác vừa khoa tay múa chân hai cái, Phùng Tiếu đã có thể trực tiếp đoán được, một đường nghiền áp giành lấy thắng lợi, làm mấy người khác trợn mắt hả mồm: “Hai người rốt cuộc là như thế nào đoán được nhiều như vậy? Đan Giác vừa mới khua tay, Phùng Tiếu làm thế nào lại có thể một hơi đọc ra năm cái thành ngữ?”
“Chúng tôi thông minh.” Phùng Tiếu cùng Đan Giác trăm miệng một lời nói.
Mấy vị khách mời: “……”
Cửa thứ hai là người chủ trì đặt câu hỏi, các đội chơi viết câu trả lời trên giấy, nếu hai người viết cùng đáp án sẽ lấy được một điểm, chính là để khảo nghiệm hiểu biết về đối phương.
Đôi phu thê cười: “Ha ha ha, lần này chúng ta khẳng định là đệ nhất danh, Đan Giác Phùng Tiếu các ngươi liền ngoan ngoãn nhận thua đi.”
Phùng Tiếu: “Đã quên mới nãy tự vả rồi sao ca?”
Đối phương: “……”
Người chủ trì cười ha ha: “Xin viết ra thời gian và địa điểm lần đầu tiên hai người gặp mặt.”
Mấy gương mặt tươi cười cứng đờ: “Cậu không thể như vậy a, bọn tôi quen biết nhau nhiều năm như vậy, làm sao còn nhớ rõ lần đầu gặp mặt? Cậu đây là đang đưa điểm cho Đan Giác và Phùng Tiếu!”
Người chủ trì: “Kia cũng không có biện pháp nha, cũng không thể để cho họ một điểm cũng không có đi?”
“Cũng phải, tính, một điểm này coi như nhường cho hai người đi.” Cặp đôi cộng sự nhún nhún vai nói.
Năm tổ còn lại quả nhiên đều đáp sai, thời gian bọn họ quen biết quá dài, trên cơ bản đều nhớ lầm, mọi người đồng thời nhìn về phía Phùng Tiếu cùng Đan Giác: “Hai người hẳn là mới gặp không bao lâu đi? Câu này các ngươi cũng không thể sai a!”
Đan Giác cùng Phùng Tiếu liếc nhau, cười cười đưa ra đáp án, trên bảng viết giống nhau như đúc: “mùng 1 tháng 9 năm 20xx, sân thể dục.”
Hiện trường ồ lên, người chủ trì kinh ngạc nói: “Hai người quen biết 11 năm?”
“Đúng vậy, trung học cùng trường.”
“Anh xem người ta 11 năm vẫn nhớ rõ rành mạch, chúng ta mới mười năm, anh cư nhiên lại quên.” Nữ minh tinh liếc xéo lão công của mình, hừ hừ nói
Nam nhân như ăn phải khổ qua, ai oán: “Các ngươi cũng quá biến thái, sự tình 11 năm trước còn nhớ rõ ràng như vậy?”
Phùng Tiếu cùng Đan Giác chỉ cười không nói, tầm mắt những người kkhacs đảo qua giữa hai người, giống như đang suy tư cái gì, người chủ trì tiếp tục hỏi chuyện.
Thi đấu kết thúc, hai người Đan Giác lấy thành tích chỉ sai một câu mà đoạt được chiến thắng, nhị vị phu thê kia sai mất hai câu, vì thế vị nam minh tinh đau khổ chịu đựng lão bà ẩu đả, thẳng đến cửa thứ ba vẫn cứ hồn bay phách lạc nhắc mãi: “Các ngươi sao lại có thể chỉ sai một câu?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.