Có lẽ là vận mệnh chú định nghiệt duyên, Tưởng Mỹ Tiệp ở cùng phòng thi với Phùng Tiếu, hơn nữa còn ngồi chéo phía sau cô.
Việc này làm cho Tưởng Mỹ Tiệp lúc khảo thí có chút thất thần, cô ta biết chính mình nên chuyên tâm làm bài, tạm thời không cần đi quản Phùng Tiếu.
Nhưng cô ta không nhịn được, cô ta muốn nhìn thấy cô kinh hoảng, nôn nóng, biểu tình mờ mịt ……
Vì thế cô ta cách vài phút lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía Phùng Tiếu.
Nhưng mà bất luận cô ta nhìn bao nhiêu lần, Phùng Tiếu đều vẫn luôn duy trì tư thế kia, giống như đang nghiêm túc giải đề.
Tưởng Mỹ Tiệp thực khó hiểu, đề ra lần này độ khó không thấp, là một học tra, Phùng Tiếu có thể xem hiểu đề bài? Cô ta có thể giải ra được sao? Vì cái gì cô ta vẫn còn đang viết?
Thẳng đến khi bị giám thị cảnh cảo, Tưởng Mỹ Tiệp mới giật mình, thời gian đã trôi qua một nửa, tiến độ của của cô ta lại chậm hơn rất nhiều, vội vàng thu hồi tạp niệm, chuyên tâm khảo thí.
Nữ giám thị lão sư lắc đầu, học sinh hiện giờ a! Khảo thí cũng có thể làm việc riêng.
Gần hết thời gian làm bài, đa số mọi người trong phòng vẫn đang vùi đầu viết, Phùng Tiếu kiểm tra lại một lần liền nộp bài, cầm đồ đạc của mình đi ra ngoài.
Thương Giác đã ở bên ngoài chờ cô, hai người không nói gì đi ra ngoài.
Phùng Tiếu nhìn trộm Thương Giác một cái, liền thở dài: “Em cảm giác mình phát huy không tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-luon-la-qua-muc-phoi-hop-ta-huy-di-han-cp/157017/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.