Nhất Trung không cần học bổ túc, vì thế thứ sáu sau khi tan học, mọi người đều hoan hô trở về.
Trong phòng học rất nhanh liền trống rỗng, chỉ còn Thương Giác sét đánh cũng không đổi đang ngồi làm bài tập.
Phùng Tiếu tính toán chân cô có thể đi đường, liền chậm rãi đi dạo loanh quanh một chút.
Thương Giác nhìn thân ảnh thong thả đi ra khỏi lớp của cô, nhíu nhíu mày, tầm mắt rất nhiều lần dừng ở trên chân Phùng Tiếu.
Phùng Tiếu đột nhiên xoay người: “Thương Giác ca ca, em đi ra ngoài tản bộ, anh sẽ không nhân cơ hội bỏ em lại trộm về nhà đi?”
Đó là việc chỉ có cô mới làm, Thương Giác lười phản ứng lại.
Phùng Tiếu vừa ra tới cửa phòng học liền nhìn thấy Tưởng Mỹ Tiệp, có lẽ là thấy cô lẻ loi một mình, Tưởng Mỹ Tiệp cũng không che dấu phẫn nộ của mình: “Phùng Tiếu, cô đã làm gì Hiểu Đồng?”
“Buồn cười nga, tôi có thể làm gì cậu ta?”
“Vậy vì sao cậu ấy sau khi đi tìm cô liền trở về nhà?” Lâm Hiểu Đồng ngày thường cũng thường xuyên trốn học, nhưng mà trước đây Lâm Hiểu Đồng đi đâu cũng nói với cô ta, lần này lại là không rên một tiếng liền rời khỏi trường học, cô ta dò hỏi đám chị em của Lâm Hiểu Đồng mới biết được cô đã về nhà, hành vi khác thường này khiến cô ta có chút để ý.
Hơn nữa Phùng Tiếu căn bản không có chịu một chút giáo huấn nào, điều này làm cho Tưởng Mỹ Tiệp thực sự không vui.
“Cậu thật buồn cười nha, vì sao cậu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-luon-la-qua-muc-phoi-hop-ta-huy-di-han-cp/157012/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.