Cả người Lâm Ngôn Hy không chỗ nào là không đau nhức, cả đêm y ngủ chẳng ngon một chút nào cả.Mơ mơ màng màng, tỉnh lại vừa mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của sư tôn.
Việc này khiến cho y không khỏi hốt hoảng mà bật người dậy, vì động tác mạnh mà động phía dưới khiến y hít hà một hơi.Mục Nhã Trúc thấy vậy liền đỡ Lâm Ngôn Hy ngồi dậy, phía sau để thêm một cái gối lót lưng cho y.
" đêm qua ta xin lỗi, lúc ra ngoài truy đuổi yêu thú, bị hạ độc " Mục Nhã Trúc vẻ mặt vô cùng có lỗi, hắn xạo đó, mặc dù đây là sự thật nhưng trúng độc này không làm khó được hắn đâu.
Chỉ là Mục Nhã Trúc biết đồ đệ đáng yêu nhà mình rất dễ mình lòng, cho nên mới bày ra vẻ mặt đáng thương này cho y nhìn.Quả nhiên Lâm Ngôn Hy không qua được ải mỹ nam, hơn nữa y cũng không có ý định trách sư tôn mình.
" là con tự nguyện, người đừng tự trách " Lâm Ngôn Hy lí nhí nói.
Trời ạ, y cũng biết xấu hổ nha, sư tôn à người đừng truy cứu nữa được không.Trong đầu y đang tua lại những cảnh tượng đêm qua, khiến cho mặt y đỏ một cách bất thường.
Lâm Hiểu Huỳnh cảm thấy mặt mình nóng đến sắp bốc khói rồi, y xấu hổ lắm.Lại nhìn y phục trên người là của sư tôn thì mặt càng nóng hơn.
" con yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm với con " Mục Nhã Trúc hôn nhẹ lên khóe mắt y dịu dàng nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-kich-ban-nay-khong-dung/3554995/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.