" không có gì đặc sắc " Sở Hiên chán nản nhìn võ đài nói.
" thúc chán lắm sao? vậy ăn bánh đi " Lâm Ngôn Hy đưa một khối bánh ngọt cho Sở Hiên ngồi bên cạnh,ngây thơ nói.
“…” Hắn nhìn chầm chầm vào bàn tay đưa bánh của y, chà bàn tay đẹp thật, nhìn thật thon dài.Sở Hiên suy nghĩ bàn tính trong lòng, nếu mà được cầm bàn tay này sờ vài cái chắc cũng thật đã.
Bậy, bậy, Sở Hiên mày nghĩ cái gì trong đầu vậy!? mày có phải đoạn tụ đâu!.
Đám thuộc hạ thân tín đứng phái sau nhìn, liền toát mồ hôi, chủ thượng không thích đồ ngọt a.Có khi nào người sẽ tức giận mà quát vào mặt của mỹ nhân không vậy ta?.
" rất ngon " Vậy mà trước ánh mắt kinh ngạc của đám thân tín, hắn cắn khối bánh trên tay của y!.
" thúc…thúc tự ăn đi " Lâm Ngôn Hy đỏ mặt khi hắn cắn phải ngón tay của y, có lẽ là vô ý thôi, đúng chính là vô ý nhưng cũng xấu hổ quá rồi đó.
Nhìn y xấu hổ như vậy làm hắn cảm thấy rất Lâm Ngôn Hy rất đáng yêu, như một chú thủ trắng vậy.Nhìn khối bánh trên tay của y, trong lòng hắn tính toán đưa tay nhận lấy bánh ngọt.
Lúc đưa tay ra, Sở Hiên cố ý đụng vào bàn tay của y, vuốt ve hai cái nắm lây một chút, làm cho Lâm Ngôn Hy giật mình mà trợn tròn mắt giựt tay ra thì hắn mới nở nụ cười xấu xa.
Đám thuộc hạ cảm thấy, ma tôn nhà bọn họ thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-kich-ban-nay-khong-dung/3550508/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.