Chương trước
Chương sau
Lâm Ngôn Hy đã ở Nhạc Khí Môn ba ngày mà vẫn chưa về Thiên Kiến Tông, đương nhiên vì bận làm ông mai rồi.Y cũng sợ ở môn phái mọi người lo lắng nên đã nhờ Nhạc Khí Môn truyền lời giúp y

Thường thì sẽ dùng linh phù truyền tin, đây là lợi linh phù truyền tin cấp cao, mà y lại không có.Lí do là không ai nghĩ Lâm Ngôn Hy sẽ rời khỏi tầm mắt của bọn họ, có lẽ qua truyện này thì bọn họ phải đưa cho y một tấm linh phù rồi.

Mục Nhã Trúc cùng Tiêu Dật là người mong y trở về nhất liền nhận được tin là Lâm Ngôn Hy sẽ ở lại Nhạc Khí Môn thêm vài ngày, làm hai người không khỏi thất vọng.Lúc này Tiêu Dật đang dùng linh phù nói truyện cùng với Lâm Ngôn Hy.

" đệ còn muốn ở lại vài ngày nữa sao?" Tiêu Dật hỏi.

Kế bên cạnh Mục Nhã Trúc ’ rảnh rỗi’ làm phong chủ lại không lo giải quyết chính sự, mà đi nghe ‘lén’ hai đồ đệ ngồi nói chuyện với nhau.Ngồi cách đó không xa là Tuệ Tĩnh Nhi, đang cắn hạt dưa, rất có tác phong của một người buôn dưa.

Đây là nàng học được từ Lâm Ngôn Hy, nên việc đánh hơi có ái muội nàng cũng rất giỏi.Cuộc ăn dưa, hóng hót nào mà không có mặc Tuệ Tĩnh Nhi chứ!.

Mà Lâm Ngôn Hy thân là quân sư cho Hạ Đình, thì rất giỏi bày mưu tính kế lắm.Nhưng hể chuyện gì liên quan đến y, thì lại vô cùng chậm tiêu, kiểu người ngoài sáng suốt, người trong cuộc tự nhiên mất khôn.

" đệ muốn làm ông mai, vài ngày đệ sẽ trở về " Lâm Ngôn Hy gật đầu đầy nghiêm túc nói.

Tiêu Dật nhìn y như vậy liền thở dài, vô số lời muốn nói cũng nuốt ngược vào trong.Hắn thật sự chịu thua y luôn, vô cùng bất lực, chẳng lẽ bây giờ muốn hắn nói ’ thật ra sư huynh nhớ Tiểu Hy nên muốn đệ mau chóng về '.

Mặc dù hắn vô cùng muốn nói lời này, nhưng nhìn vẻ mặt này của y, thì một tia lí trí cuối cùng bắt hắn nhịn xuống.

Nhưng Lâm Ngôn Hy lại không biết suy nghĩ của hắn, cho dù biết y cũng chẳng nghĩ được điểm kì lạ bên trong, bởi vì Lâm Ngôn Hy tin tưởng Tiêu Dật và coi đó là cái nhớ cũng một sư huynh với tiểu sư đệ.

Nếu mà Tiêu Dật biết y nghĩ như vậy, hắn sẽ thật sự chọc cho tức giận mà bật cười.Hắn sẽ nghĩ sao con người này lại vô tư một cách quá đáng như vậy, nếu có một ngày hắn không nhịn được ăn y rồi sao?.

Thì chịu chứ sao?

Cho nên Tiêu Dật à, hãy cố gắng nha, nhịn là thiệt thòi đó, bạo dạn một chút mình mới giành chiến thắng được nha.

" nha nha sư huynh đệ sẽ mau chóng trở về mà, huynh nói với sư tôn cùng tiểu sư muội nha "

" thật ra đệ nhờ mọi người lắm luôn á " Lâm Ngôn Hy tỏ vẻ đáng thương nói.

Chiêu này mười lần hiệu quả cả mười, đương nhiên bây giờ cũng như vậy.Khi mà Lâm Ngôn Hy tỏ vẻ đáng thương, đôi mắt to tròn long lanh ánh nước thì ba người kia liền.

Cứ như vậy cuộc trò chuyện không hề có tính sắp đặt, đến từ phía Lâm Ngôn Hy.Vừa kết thúc, y đã lau nước mắt, nhìn qua không thua gì diễn viên hạng A của thế kỷ XXI, nói khóc liền khóc quá giỏi.

Đương nhiên ba người kia, biết y diễn, nhưng tránh không được đau lòng, cho nên mềm lòng với y.Bọn họ không muốn nhìn thấy y khóc, cho dù là y cố tình trêu chọc họ, hay là Lâm Ngôn Hy rơi nước mắt thật, họ chỉ muốn nhìn thấy y cười, vì y xứng đáng có những điều tốt đẹp nhất.

Tuệ Tĩnh Nhi ngồi bên cạnh, nhìn đại sư huynh cất linh phù vào, lại thấy hắn trầm ngâm không nói năng gì.Nàng nhìn sang sư tôn, chỉ thấy người im lặng thưởng trà, mà ly trà người đưa lên tới miệng lại không uống.

Rồi xong rồi, thôi thôi xong, hai người này chuẩn bị hết thuốc chữa rồi.Trong lòng thì suy nghĩ đủ thứ, mà ngoài mặt còn tỏ vẻ không quan tâm, ngầu lòi cho ai coi?.

Nàng cũng chẳng phải là nhị sư huynh, đáng yêu, lượm thiện, xinh đẹp của nàng đâu.Sẽ không trúng kế mỹ nam thất thần của hai người.

" nếu nhớ nhị sư huynh thì đến Nhạc Khí Môn tìm người nha. Huynh ấy xinh đẹp động lòng người thế kia, nếu như bị ai ức hiếp thì sao?" Tuệ Tĩnh Nhi lơ đãng vừa cắn hạt dưa vừa nói.

Vậy mà không biết động trúng chỗ nào của hai người họ, liền nhanh chóng đứng dậy, không nói tiếng nào mà rời đi.Tuệ Tĩnh Nhi liếc nhìn một cái, khỏi cần nói nàng cũng biết là đi tìm Lâm Ngôn Hy.



Lúc này ở Âm Dương Môn, Trương Đình Phong cũng nhận được tin tức Lâm Ngôn Hy bình an.Hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nặng ra được một nụ cười.

Không sao là tốt rồi, chỉ cần em bình an, muốn trừng phạt ta bao nhiêu cũng được.

Nhưng xin em Tiểu Hy Nhi đừng chán ghét ta, Phong ca ca của em không chịu nổi việc này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.